
u Tân Quốc, đề nghị dùng một ngàn cân lương thực đổi một người sống.
Chu Tân Quốc có đồng ý hay không, Đường Ngạo không biết, người của anh cũng chỉ điều tra được đến đó. Cũng may vườn thú có phát hiện mới. Có một con mất nết vác ngô mới thu hoạch về, bị ngã sau núi. Gâu Gâu liếm vết thương cho nó.
Sau khi miệng vết thương của nó khép lại, nó cũng bị nhiễm Người Tiến Hóa. Nhưng triệu chứng của nó khác hoàn toàn Người Tiến Hóa. Mắt nó từ màu xám trắng chuyển thành màu xanh đậm, sau đó lại trải qua gần một tuần lễ điên cuồng đói bụng.
Một tuần sau, thật bất ngờ là nó không những không mất lý trí mà còn tiến hóa một bước lớn. Ngay cả Hải Lam và Tô Bách nhìn thấy nó đều phải lùi lại mấy bước.
Tổng giám đốc Đường nhanh chóng hiểu được nguyên nhân: Zombie tiến hóa quả thực có thể giữ được lý trí. Nhưng điều kiện tiên quyết nằm ở lần đầu tiên virus dung hợp với cơ thể.
Zombie cấp thấp nhất, nhất định phải vượt qua được giai đoạn đói bụng. Cơn đói bụng cồn cào một mặt có thể củng cố ý chí của người bị nhiễm, mặt khác lại giúp hệ thống miễn dịch thích ứng với loại virus này.
Sau giai đoạn nhịn ăn, vì thân thể đã sinh ra tính thích ứng nhất định với virus nên lần thứ hai thăng cấp zombie vẫn sẽ giữ được lý trí.
Đối với người bị nhiễm mà nói, quá trình thăng cấp tự nhiên chính là để thân thể tiếp xúc với virus, ví dụ như ngoài ý muốn bị zombie khác cắn hoặc là ăn zombie khác.
Đây là tiến hóa tự nhiên, là cách zombie nhịn ăn thăng cấp. Nhưng quá trình khá dài.
Một cách thăng cấp khác là tiêm máu zombie cấp cao hơn. Mặc dù cách này giúp thăng cấp rất nhanh, nhưng một khi tiêm virus Người Tiến Hóa cấp cao vào zombie sẽ mất khống chế. Loại virus này quá mức hung hãn, nó sẽ hoàn toàn thay thế ý chí của người đó, cho nên người bị nhiễm sẽ không thể điều khiển được bản thân mình. Chỉ còn lại bản năng nguyên thủy của virus.
Nhưng thật ra còn một cách thăng cấp cấp tốc nữa: Đó là dịch thể của những người bị nhiễm cấp cao hơn.
Hải Mạt Mạt lần trước đã từng dùng nước bọt của cô bé giúp anh chữa lành vết thương, còn giết chết virus Người Tiến Hóa xanh nước biển trong cơ thể anh. Khi đó anh nên nghĩ tới, tác dụng của máu người bị nhiễm cấp cao quá mạnh, đối với người bị nhiễm cấp thấp thì nó chẳng khác nào kịch độc.
Nhưng dịch thể của cấp cao lại tương đương với thuốc.
Nghĩ thông suốt điểm này, tổng giám đốc Đường cũng hiểu ra tất cả. Anh trói bốn mươi mấy con mất nết thân thể đã tử vong lại. Mấy chục con mất nết không biết anh muốn làm gì, tổng giám đốc Đường cũng không nhiều lời. (Dù sao ngôn ngữ cũng không thông.)
Anh cứa lên tay mỗi con một vết, rồi để Gâu Gâu hàng ngày đi liếm. Mấy chục con mất nết lại bắt đầu tiến vào giai đoạn đói bụng điên cuồng.
Thời kỳ ăn kiêng cực kỳ khổ sở, trong vườn thú mỗi ngày đều văng vẳng tiếng chúng nó kêu rên. Nhưng mọi người đều biết thân thể của chúng nó đã chết, cho dù virus Người Tiến Hóa bị tiêu diệt, cũng không có cơ hội quay về làm người. Tổng giám đốc Đường cũng không có gì phải đắn đo.
Hải Mạt Mạt không biết mình đã ở đây bao nhiêu ngày, cô bé bị khóa trong cánh tay người máy lạnh như băng, đột nhiên hơi nhớ cái giường lớn của Đường Ngạo trong vườn thú.
Hải Minh Tiển trên màn hình đang bận rộn nghiên cứu nồng độ dịch nuôi cấy, tìm cách tạo ra Người Tiến Hóa không có ý thức. Anh ta bắt đầu cố gắng nhớ lại quá trình tạo ra Gâu Gâu, khi đó virus Người Tiến Hóa mới được nghiên cứu ra không lâu.
Gâu Gâu là một con chó hoang, ở trại động vật không có ai nhận nuôi, Hải Minh Tiển mua một nhóm về làm vật thí nghiệm.
Lúc tiêm Người Tiến Hóa vào Gâu Gâu cũng xuất hiện triệu chứng giống hệt những Người Tiến Hóa khác. Trong ấn tượng của anh vốn không có con chó này, lúc ấy là sinh nhật mẹ vợ anh, anh đưa vợ về nhà một chuyến.
Vài ngày sau trở lại, phát hiện trợ lý Declan không ở đây, mà con chó kia lại đang nằm trong lồng ở phòng thí nghiệm. Nó không hề nổi điên!
Anh như nhặt được báu vật, cẩn thận quan sát nó. Nó vẫn như chó bình thường, nghe tiếng vang sẽ vểnh tai, nhìn thấy người lạ cũng vẫn sủa.
Thấy nó không có gì khác thường, Hải Minh Tiển liền thả ra ngoài. Nó chạy tới chạy lui trong phòng thí nghiệm, không hề cắn người. Nhưng đột nhiên có một ngày, nó phát hiện khu nuôi cấy 02. Con súc vật này nhảy vào ăn đến no căng bụng.
Hải Minh Tiển dần dần cho nó ăn người bị nhiễm, nó cũng càng ngày càng thích mùi vị đó. Ngay cả thức ăn cho chó cũng không làm nó thấy hứng thú nữa. Nó ăn càng nhiều, màu mắt càng trở nên kỳ lạ.
Ban đầu trong mắt đầy tơ máu rồi dần biến thành màu xanh lá cây, sau đó biến thành xanh lá cây đậm, cuối cùng biến thành xanh dương, xanh dương đậm. Đột nhiên có một ngày, mắt của nó biến thành màu bạc.
Hải Minh Tiển cảm thấy đây là cấp cao nhất của Người Tiến Hóa. Nhưng nó vẫn thích ăn các loại zombie, chỉ số thông minh cũng gần bằng con người. Có đôi khi ngay cả những bài thơ thất ngôn phức tạp nó cũng nghe hiểu. Nhưng mắt không thấy đổi màu nữa.
Chỉ có điều tập tính của loài chó thì vẫn còn, thích gặm đồ, lại tò mò đến đáng sợ. Không có gì cho nó mà