
g người gầy yếu, gương
mặt xấu xí, vĩnh viễn chỉ có thể làm thị nữ hạ đẳng, như thế nào cũng không có
nghĩ đến vào một tháng trước, nàng bởi vì ngẫu nhiên đưa trà giả rượu cho Vương
gia mà chiếm được Vương gia sủng hạnh. Hơn nữa sủng hạnh này đã duy trì một
tháng.
Bỗng nhiên nàng khẽ nhếch môi đỏ mọng làm cho người đè lại.
Không, không phải âm thanh hắn muốn nghe. Hắn muốn nghe là âm thanh của nàng,
nhắm mắt lại, trong đầu ảo tưởng nàng biểu tình mềm mại đáng yêu ở dưới thân
chính mình hầu hạ, tưởng tượng thấy tiếng rên rỉ động lòng người, hắn tăng
nhanh tốc độ lên, dưa dục vọng của chính mình lên cao trào.
Vì thở dốc, Long Kình Lệ không chút lưu ý tự tới người bởi
vì liên tục giao hoan mà ngất đi, cầm lấy xiêm y ở đầu giường mặc vào, trở lại
thư phòng.
Vừa vào thư phòng, một bóng đen tiến vào. Cao Thận quỳ
nói:“Vương gia, hoàng hậu nương nương ngày mai sẽ chủ trì lâm triều.”
Long Kình Lệ trong mắt hiện lên hưng phấn nói:“Nàng rốt cục
xuất hiện.” Sau đó, trong mắt hắn hiện lên thâm trầm nói:“Tình trạng Hoàng Thượng
thế nào?”
Cao Thận trả lời:“Vẫn là giống như hài đồng.” Cho dù Tô Lệ
Nhã cùng Thượng Quan Hành còn muốn dấu giấu giếm tình huống của A Kim, nhưng giấy
làm sao gói được lửa. chưa kể trong cung là nơi tụ tập nhiều người như thế? nửa
tháng này, Long Kình Lệ không có phát động đại thần, mãnh liệt yêu cầu gặp
Hoàng Thượng, thứ nhất muốn biết rõ Hoàng Thượng biến ngốc có phải là sự thật
không, hay là Hoàng Thượng dùng thủ đoạn để tính kế bọn họ, thứ hai cũng là
đang đợi thời cơ tốt nhất. Vốn, tính vào ngày tế thiên, vạch trần Hoàng Thượng
đã trở thành một người không thể thống trị quốc gia. Nhưng khát vọng muốn gặp
Tô Lệ Nhã, làm hắn rốt cục bắt đầu phát động đại thần trong triều. Dù sao, vật
thay thế đã không thể thỏa mãn hắn.
Long Kình Lệ khó nén hưng phấn nói:“Cao Thận, ngươi lui xuống
chuẩn bị cho tốt.” Hắn muốn khi gặp lại nàng, có thể cho nàng một ấn tượng hoàn
toàn mới.
“Dạ.” Cao Thận lĩnh mệnh rời đi.
………………………………………………………………………………………………………………………………………
Trong thư phòng Hách phủ, Hách Huy vẻ mặt thâm trầm nhìn ánh
nến nhảy lên: Ngày mai, hoàng hậu nương nương vào triều. Nàng sẽ làm như thế
nào đối mặt quần thần? Dù sao tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng giống như
hài đồng.
Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, nhìn trăng tròn bị mây đen che
khuất một nửa, trong mắt lóe quang mang: Chẳng lẽ hắn sai lầm rồi? Không nên
đem vận mệnh toàn tộc đặt trên người nương nương. Lấy tình huống hiện tại của
Hoàng Thượng , ngay cả tế thiên ba ngày sau đều có vấn đề, lại càng không nói
việc cầm quyền thế. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi? Bên tai vang lên giọng
nói oán giận của Dương gia cùng Liễu gia. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi? Trước
mắt hiện ra cải cách quan chế, trong mắt u buồn bị kiên quyết thay thế: Không,
hắn tin tưởng ánh mắt của mình. Lấy năng lực của hoàng hậu nương nương nhất định
sẽ nghĩ biện pháp đối phó Tứ vương gia. Hơn nữa, giờ phút này hắn cho dù muốn
quay sang trung thành với Tứ vương gia, nhất định sẽ bị Lã Trác nhạo báng, ngày
sau Hách gia sẽ càng khó sống yên trong triều. Hắn hiện tại cũng chỉ có thể lựa
chọn tin tưởng hoàng hậu nương nương.
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Ánh nắng sớm chiếu xuống khắp nơi. Trong phượng loan điện vốn
yên tĩnh, giờ phút này lại vô cùng náo nhiệt.
Chỉ thấy một thân hình cao ngất mặc trang phục thái giám
khuôn mặt nhăn lại, ủy khuất nói:“A Nhã, mặt của thật kỳ quái! Thật trơn.” Người
này diện mạo bình thường đến không thể bình thường hơn chính là A Kim đã được
Lâm Tư dịch dung. Hắn lôi kéo y phục thái giám trên người cảm thấy vô cùng quái
dị, không thoải mái nói:“Hơn nữa, y phục này cũng rất kỳ quái!”
Tô Lệ Nhã buồn cười, giúp hắn sửa sang quần áo, ôn nhu
nói:“A Kim ngoan, nhẫn nại một chút. Rất nhanh, sẽ chấm dứt. Chỉ cần chàng
ngoan ngoãn, chờ sau khi lâm triều xong, ta sẽ cho chàng rất nhiều rất nhiều rất
nhiều thưởng cho nha!”
“Rất nhiều rất nhiều thưởng cho?!” Đứa ngốc trong mắt hiện
ra tinh quang, sau đó lôi kéo tay nàng nói:“A Nhã, vậy nhanh chút.”
Nàng buồn cười nhìn A Kim đơn thuần đã bị dụ dỗ nói:“Tốt lắm.
Rất nhanh thôi, bất quá, chàng nhớ rõ lời ta căn dặn khi nãy không?”
“Ừm, ta nhớ rõ. Một lát vô luận nhìn thấy bất luận kẻ nào,
phát sinh chuyện gì cũng không được lên tiếng.” A Kim dùng sức gật đầu nói.
“Ừm. Ngoan.” Tô Lệ Nhã yên tâm nói:“Tốt, chúng ta đi vào triều
thôi!”
“Vào triều , vào triều……” A Kim hưng phấn mà ồn ào.
Tô Lệ Nhã dừng bước, đôi mắt đẹp quét tới.
A Kim lập tức ý đưa tay lên miệng:“Hu – – im lặng – -”
Tô Lệ Nhã buồn cười thấy A Kim rốt cục thu hồi giọng nói,
sau đó tiếp tục bước đi.
Đứng ở bên cạnh Tô Lệ Nhã, thông qua mành, A Kim nhìn thấy
trường hợp bao la hùng vĩ trường như thế, nhất thời mở to mắt tò mò, miệng lại
bởi vì giật mình mà giương thật to, một bên Lâm Tư tỉnh táo lôi kéo A Kim, hắn
mới thu hồi miệng, khẽ cúi đầu che dấu. Nhưng trong mắt vẫn tò mò nhìn ngoài
mành. Bỗng nhiên, hắn phát hiện một người vô cùng đáng ghét