
Nhất thời,
nàng sắc mặt trầm xống, âm thanh lạnh lùng nói:“A Kim, chàng không được cố tình
gây sự.”
A Kim vẻ mặt bị thương nhìn gương mặt tức giận cho tới bây
giờ đều đối chính mình nhu tình, rồi sau đó oán hận nhìn chằm chằm bụng của
nàng, nói:“A Nhã, là ngu ngốc, ngu ngốc.” sau đó tức giận rời đi.
Tô Lệ Nhã vừa buồn cười vừa tức giận nhìn thân ảnh nổi giận
đùng đùng mà đi. Vốn nàng nghĩ A Kim nhất thời cố tình gây sự. Nhưng rất nhanh
nàng phát hiện tình huống có điểm không thích hợp. Khi có thời gian rảnh rỗi A
Kim lập tức sẽ tìm nàng. Mỗi khi nàng vừa định cùng bảo bối trong bụng trò chuyện,
thuận tiện tiến hành một chút dưỡng thai, A Kim sẽ quấn quít lấy nàng, không
cho nàng có chút rảnh rỗi. Tình huống này càng diễn càng kịch liệt, làm nàng
không thể chịu đựng được. Hiện tại bụng của nàng đã tám tháng. Phụ nữ có thai cảm
xúc phải bảo trì tâm bình khí hòa mới có thể có lợi cho đứa nhỏ. Hơn nữa, buổi
tối có người quấn quít lấy nàng, làm
nàng ngủ không đủ. Vì thân thể của chính mình suy nghĩ, đồng thời cũng là vì cục
cưng trong bụng suy nghĩ, nàng không thể không cùng A Kim nói rõ ràng.
Tối nay, A Kim như thường lệ trở về phượng loan điện. Hừ tiểu
ca, hắn cước bộ nhẹ nhàng trở lại trong điện. Hắn thích nhất buổi tối. Chỉ cần
tối, hắn có thể có rất nhiều rất nhiều thời gian cùng A Nhã cùng một chỗ. Ha
ha, gần đây A Nhã đều không có cùng tên đáng ghét nói chuyện. Thân ảnh nhoáng
lên một cái, khinh công tuyệt diệu làm hắn rất nhanh vào trong điện. Hắn bay đến
bên cạnh thiên hạ quen thuộc, làm nũng nói:“A Nhã –”
Bởi vì lực hắn đánh vào, làm trong bụng Tô Lệ Nhã một trận
co rút đau đớn, mồ hôi lạnh bắt đầu xông ra. Cơ hồ xuất phát từ bản năng làm mẹ,
nàng dùng sức đẩy người phía trước ra, cấp tốc lui về phía sau ngồi vào trên
giường mềm mại.
A Kim trên mặt xuất hiện bị thương, ủy khuất nói:“A Nhã –”
Giờ phút này bởi vì bụng đau đớn mà lo lắng cục cưng gặp
chuyện không may Tô Lệ Nhã thế nào còn có thời gian đi chú ý biểu tình trên mặt
A Kim. Tình huống tối nàng, càng làm cho nàng hạ quyết tâm để cho A Kim chuyển
đến phòng cách vách. Nàng ấn ấn bụng vẫn còn đau nói:“A Kim, cầu ngươi đêm nay
liền chuyển đến phòng cách vạch đi.”
A Kim mở to mắt, vẻ mặt bi thương. Nhìn gương mặt lạnh lùng,
khẽ nói:“A Nhã, ngươi không cần đuổi ta đi. Ta về sau sẽ ngoan. Thật sự.”
Tầm mắt nàng tiếp xúc đến
gương mặt bi thương, trong lòng đau xót, biết chính mình mới vừa rồi biểu
tình dọa đến hắn, không khỏi phóng nhu, ôn nhu nói:“A Kim ngoan, chàng đi cách
vách ngủ đi! Cách vách rất gần nơi này. Chàng muốn gặp ta rất nhanh có thể gặp
được.”
A Kim quật cường cự tuyệt nói:“A Nhã, không cần rời khỏi ngươi.
Không cần. Ta muốn cùng A Nhã cùng một chỗ.”
Đối với quật cường của A Kim, nàng chỉ có thể giận dữ nói:“A
Kim, chàng phải ngoan. Hiện tại cục cưng cần nghỉ ngơi cho tốt. Ta cũng muốn
nghỉ ngơi.”
A Kim vừa nghe lại là bởi vì cục cưng đáng ghét kia, con
ngươi đen trầm xuống, nhìn chằm chằm bụng của nàng, hận không thể đem tên xui
khiến A Nhã đuổi hắn quăng đi.
A Kim âm trầm như thế làm Tô Lệ Nhã toàn thân cứng đờ, thấy
lạnh cả người. Đã không còn hồn nhiên, chỉ có âm trầm làm nàng sợ hãi. Nàng thu
hồi sợ hãi, xoay người nói:“A Kim, ngươi nhanh chút đi phòng cách vách đi!”
Nhìn Tô Lệ Nhã quyết tuyệt, A Kim chỉ cảm thấy trong lòng rất
đau, nhẹ giọng hỏi:“A Nhã, ta cùng cục cưng người nào quan trọng hơn?”
Chịu đủ A Kim cố tình gây sự, Tô Lệ Nhã âm thanh lạnh lùng
nói:“A Kim, đi ra ngoài. Ta cùng cục cưng còn muốn nghỉ ngơi.” (ta ghét Tô Lệ
Nhã >”<)
A Kim trên mặt huyết sắc đột nhiên trôi đi, sau đó lay động
ra phòng.
Tô Lệ Nhã sao lại không biết A Kim bị thương? Nhưng là, hiện
tại A Kim thật sự hơi quá đáng. Ngay cả cục cưng cũng ăn dấm chua. Thân là mẫu
thân, nàng phải nên vì cục cưng suy nghĩ. Cưỡng chế xúc động muốn gọi A Kim trở
lại. Bụng đau đớn nhắc nhở nàng hiện tại cần lập tức tìm Trình Lân. Nàng lập tức
kêu Lâm Tư khẩn cấp gọi Trình Lân vào.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………
Dưới ánh đèn nhu hòa, Trình Lân chuyên tâm bắt mạch cho Tô Lệ
Nhã. Rốt cục, hắn rút tay về. Nàng lo lắng hỏi: “Trình Lân, đứa nhỏ thế nào a?”
Trình Lân cho nàng một cái tươi cười yên tâm nói:“Nương
nương yên tâm, đứa nhỏ tốt lắm. Tuy rằng thai khí có chút động, nhưng không lo
ngại. Nương nương, thần cho ngươi thuốc dưỡng thai, uống xong là khỏe.” Hắn bên
nói, bên viết phương thuốc, sau đó đưa cho Lâm Tư.
Tô Lệ Nhã gọi Trình Lân đang muốn rời đi nói:“Trình Lân,
ngươi hiện tại có biện pháp nào làm cho A Kim nhanh lớn lên.” Mắt thấy đã qua
ngày, ngày tế thiên sắp đến, tuy rằng A Kim đã học tập rất nhanh, nhưng hắn dù
sao không phải Hạo Thừa, không có uy nghi có thể làm quần thần kinh sợ. Nàng sợ
vào ngày tế thiên sẽ xảy ra vấn đề.
Trình Lân một lần nữa ngồi xuống, nói:“Nương nương, hiện tại
tình trạng của Hoàng Thượng đã tốt hơn thần nghĩ. Hơn nữa, phương pháp duy nhất
thần có thể làm là mở não.”
Tô Lệ Nhã sắc mặt tối sầm lại: Đây vốn chính là đáp án nàng
sớm đã biế