
ỏ nhắn ngọt ngào.
Ánh nắng chiếu sáng hai người đang nhiệt tình hôn nhau.
“Hô — hô — hô –” Tiếng thở dốc trở dồn dập là thanh âm duy
nhất trong phòng. Bởi vì mới vừa rồi hôn mà thiếu dưỡng khí Tô Lệ Nhã liều mạng
thở hào hển, bổ sung dưỡng khí.
Hảo nửa ngày, nàng mới có thể hô hấp thông thuận chút, nâng
tay lên nhìn Long Hạo Thừa mặt đỏ đồng dạng.
Nhìn kiều nhan bởi vì kích tình mà hồng nộn, cùng với chu
môi sưng đỏ, con ngươi đen lóe sáng, giọng nói khàn khàn vang lên:“A Nhã, nàng
không cần nhìn ta như vậy. Như vậy, rất mê người.” Vừa dứt lời, bạc môi lại áp
chế xuống.
Vốn đang muốn kháng nghị không cần lại làm loại vận động hao
dưỡng khí này Tô Lệ Nhã bị đầu lưỡi xâm nhập đang làm loạn trong miệng, đầu óc
trở nên trống rỗng.
“Vương gia, Tể tướng phủ phái người đến đây.” Phòng ngoại
truyền đến giọng Lâm Tư.
Tiếng nói đột ngột vang lên Tô Lệ Nhã từ trong kích tình
khôi phục thần trí. Rốt cục mắt có tiêu cự, nhìn y phục lệch lạc, lộ ra phần
vai. Người nào đó đang ở bên trên dùng sức cắn.
Oanh –, mặt vốn do kích tình mà đỏ lên nay lại càng vô cùng
đỏ. Cơ hồ đồng thời, nàng dùng sức đẩy nam nhân trước người ra, luống cuống tay
chân sửa sang lại xiêm y.
Long Hạo Thừa con ngươi đen tràn ngập dục vọng, thật rất muốn
kéo nàng lại bên người. Nhưng giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, làm hắn không
thể không hít sâu, bình ổn dục vọng, đối với Lâm Tư ở phòng ngoài nói:“Nói cho
người của phủ Tể tướng, một khắc chung sau, chúng ta liền đi ra.”
Đợi được đáp án Lâm Tư liền xoay người ly khai.
“A –” Tô Lệ Nhã quát to một tiếng, bước nhanh đi đến trước mặt
hắn, chỉ vào ấn kí trên cổ chính mình, rồi sau đó phẫn nộ xoay người nói:“Ngươi
hơi quá đáng. Ta như vậy làm sao đi gặp người khác?”
Con ngươi đen lại lóe sáng, hắn thân thủ nhẹ vỗ về một đám ấn
ký đại biểu cho A Nhã thuộc về chính mình.
Xúc giác từ cổ truyền khắp thân thể, làm nàng run nhè nhẹ.
Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt nóng rực kia, nhìn thấy hỏa diễm quen thuộc, lập tức
cảnh giác lui về phía sau vài bước, lấy khăn lụa từ trong tủ ra, quấn quanh cổ,
che đi ấn ký quá mức rõ ràng.
Long Hạo Thừa không thể không hít sâu, áp chế dục vọng, bắt
đầu hỏi chuyện mình muốn biết:“A Nhã, Thượng Quan Hành thật sự là gia gia của
nàng sao?”
Tay lật tới lật lui khăn lụa thoáng tạm dừng, Tô Lệ Nhã xoay
người, trong mắt nhiễm lên một tầng sầu bi, nhẹ giọng nói:“Không. Ta cũng không
phải cháu gái ruột của ông ấy. Cháu gái hắn từ lúc ta đến thôn Tô Gia đã bị cường
đạo giết chết. Bà nội, để cho ta tới tìm ông, tin tưởng ta, gọi ta là cháu gái
của bà. hy vọng ta có thể làm bạn với ông ấy! Dù sao, ông ấy cũng là vì người
mà khổ sở.” Nàng kể cho Long Hạo Thừa nghe chuyện tình bi thảm của Thượng Quan
Hành cùng bà nội.
Rốt cục, kể xong Tô Lệ Nhã chìm vào trong u sầu của chính
mình. Bỗng nhiên, trong tay truyền đến ấm áp, ngẩng đầu, đặt vào mắt là gương mặt
thâm tình:“A Nhã, ta cũng muốn nàng trở thành cháu gái của lão.”
Sầu bi trên mặt nàng biến mất, thay thế bằng tươi cười hạnh
phúc nói:“Ân. Ta cũng vậy.”
Hai mắt nhìn nhau, tay nắm chặt, tình yêu ở ở giữa chậm rãi
phát tán ra xung quanh.
“A Nhã, lần này Hành tướng phái người đến đây. Hẳn là vì
chuyện nghi thức nhận tổ quy tông của nàng.” Long Hạo Thừa ra tiếng nhắc nhở
nói. Hiện tại, hắn biết A Nhã cũng không phải cháu gái ruột của Thượng Quan
Hành, tất yếu phải ngăn cản việc nhận tổ quy tông nàng. Dù sao, nếu thật sự cử
hành nghi thức này, đến lúc đó, chuyện lừa gạt sẽ không còn ý nghĩa vì muốn tốt
cho đối phương.
Lấy trí tuệ của Tô Lệ Nhã, đương nhiên biết ẩn ý trong lời nói của hắn. Nàng mắt mang
kiên quyết nói:“Ta sẽ cùng ông giải thích rõ.”
“A Nhã, ta sẽ cùng nàng đối mặt.” Long Hạo Thừa tăng thêm lực
đạo trong tay.
………………………………………………………………………………………………………………………
Tối nay Thượng Quan phủ vô cùng náo nhiệt, đèn lồng màu đỏ
thẫm đại biểu vui mừng cùng với tơ lụa màu đỏ treo đầy toàn bộ Thượng Quan phủ.
Bọn gia định sắc mặt vui mừng đứng ở cửa nhiệt tình chiêu đãi khách đến chúc mừng
Thượng Quan Hành nhận cháu gái. Mà Thượng Quan Hành vẻ mặt càng vui mừng ở
trong đại sảnh chiêu đãi khách đến. Đương nhiên, Thượng Quan Hành là nguyên lão
tam triều, khách đến phần lớn đều là người có quyền thế trong triều.
Ngược lại với vẻ mặt vui mừng của Thượng Quan Hành, Thượng
Quan Nham ở một bên chiêu đãi khách khứa tươi cười trên mặt có vẻ cứng ngắc.
Nhiều năm phụ thân không màng chính sự sáng nay bỗng nhiên ra khỏi trúc viên,
cùng chính mình nói một tiếng muốn buổi tối cử hành nghi thức nhận tổ quy tông,
muốn nhận một cháu gái. Rồi sau đó, liền sai người chuẩn bị nghi thức. Đối với
phụ thân uy nghiêm, Thượng Quan Nham ở trong lòng vẫn tràn ngập kính sợ. Dù
sao, phụ thân khi làm Tể tướng, là đại thân tổ tiên hoàng nể trọng nhất. Đây
không chỉ có bởi vì phụ thân có năng lực chính trị trác tuyệt, mà còn do phụ
thân có phong thái của một vị tướng lãnh. Cho dù phụ thân đã từ quan nhiều năm,
nhưng đến nay, chuyện của ông vẫn làm cho mọi người truyền tụng say sưa. Từ khi
chính mình