
à?" Lâm Sóc nghe xong chỉ lườm anh ta một cái, Lệ Chính
Thành đành im lặng.
Đang lúc hai người không nói gì, một phục vụ viên vội vã chạy vào:
"Cô dâu đến rồi.”
Lệ Chí Thành liền quay ra nói với người phụ trách: "Bắt đầu đi
thôi."
Lâm Sóc tới đứng trước bệ chủ trì của mục sư, các vị khách nghe người chủ
trì nói hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, liền bảo nhau ổn định trật tự.
Tiếng nhạc vang lên, mọi người lũ lượt quay đầu ra phía cửa, ánh mắt Lâm
Sóc cũng nhìn ra xa chờ đợi. Tim hắn đập rất nhanh, lòng hắn phấn khích, kích
động và mong đợi. Nhưng âm nhạc chơi một lúc lâu vẫn chưa thấy bóng dáng cô dâu
đâu, vẻ mặt hắn dần dần nguội lạnh, tâm trạng bất an dần lan tỏa trong lòng.
Những tiếng xì xào bắt đầu râm ran. Lệ Chí Thành thấy tình hình không ổn,
bèn bước lên trước một bước, nói vào tai Lâm Sóc: "Tôi đi xem có chuyện gì
xảy ra không nhé?"
Anh ta vừa dứt lời, đã thấy phù dâu túm váy hoảng hốt chạy tới. Ánh mắt
Lâm Sóc rực lên như bó đuốc, bàn tay bên hông nắm chặt.
Lily thở không ra hơi tới trước mặt Lâm Sóc, gấp gáp nói: "Chị Phù
Sinh... Cô dâu, cô dâu mất tích rồi."
Bốn bề xôn xao, Lâm Sóc đứng nguyên tại chỗ, rất lâu không nói gì. Người
chủ trì nhìn ra tình hình, vội chạy đi trấn an khách khứa.
Những phóng viên bị nhốt ở bên ngoài nghe tin bên trong xảy ra chuyện,
lập tức nhao nhao đòi xông vào, xảy ra xung đột kịch liệt với đám vệ sĩ.
Trong lễ đường, Lily vẫn tay cầm đuôi váy, đợi Lâm Sóc phản ứng. Nhưng
hắn cứ chết đứng tại chỗ, tỏa ra sát khí gai người. Lệ Chí Thành nhìn tình hình
trước mắt tưởng như sắp đổ bể đến nơi, liền nói: “Phái người đi tìm. Nhiều vệ
sĩ như thế này, cho dù cô ta có chạy trốn, cũng không đi đâu xa được.”
Lâm Sóc nghe xong, cuối cùng cũng có chút phản ứng. Hắn dường như sực
nhận ra điều gì, nhìn thẳng vào mắt Lily hỏi: "Hội trường nhiều vệ sĩ như
vậy, sao cô ấy lại mất tích được?"
"Bọn em vẫn chưa tới hội trường. Xe đi được nửa đường, chị Phù Sinh
bỗng nhiên đòi dừng xe, nói muốn đi vệ sinh. Em liền cùng chị ấy đi tìm nhà vệ
sinh, đang đi, chị ấy bỗng xách váy chạy mất. Em đuổi không kịp, liền gọi điện
cho bác tài, hai bác cháu đánh xe tìm vài vòng, đi hết tất cả các khu vực quanh
đó mà không thấy. Biết đã đến giờ nên đành bỏ cuộc, vội vã tới đây trước."
"Vậy vừa nãy sao lại có nhân viên vào thông báo cô dâu đã tới? Trên
người Hướng Phù Sinh có mang theo tiền không?" Lệ Chí Thành hỏi gấp.
"Cô ấy đã sắp xếp cả rồi." Lily chưa kịp trả lời, Lâm Sóc đã
nói trước. Hắn quay sang nói với Lệ Chí Thành: "Báo với các vị khách, hôn
lễ hôm nay hủy bỏ."
Nói xong, hắn đi xuống lễ đài, bước nhanh ra bên ngoài. Lily buột miệng
hỏi: "Anh đi đâu?"
"Đi tìm cô ấy. Mọi người không cần theo đâu."
Hắn ném lại cộc lốc một câu, rồi ngạo nghễ một mình bước trên thảm đỏ,
xuyên qua đám ký giả, rời khỏi giáo đường.
Tất cả những gì là hoa hồng, hân hoan, thuần khiết, lãng mạn... đều bỏ
lại sau lưng.
Vọng tưởng chỉ mãi là vọng tưởng.
Khi Lâm Sóc tìm thấy Hướng Phù Sinh, cô đang ngồi trên thành lan can
khoảng sân lộ thiên, đôi chân đu đưa bên ngoài bị tà váy dài phủ kín, bên dưới
là cát, xa xa là biển. Cơn gió đêm thoảng qua chiếc khăn voan trên đầu, trông
như một nàng tiên cá màu trắng chỉ tình cờ ghé qua bãi biển này.
Tiếng bước chân làm cô hơi giật mình quay lại. Ánh đèn vàng khoác lên
mình cô một lớp áo màu ngà ấm áp. Trông thấy gương mặt lộ vẻ thất thần của Lâm
Sóc, cô khẽ cười, trong nụ cười có chút đắc ý: "Cuối cùng cũng tìm thấy em
rồi."
"Giờ em đã vừa lòng chưa?" Lâm Sóc đứng tại chỗ, không lại gần,
chỉ lạnh lùng hỏi.
Hướng Phù Sinh thu lại ánh nhìn, đưa mắt ra xa ngoài bãi biển. Từng đợt
từng đợt sóng xô bờ, thổi tới những cơn gió mát lạnh.
Cô bắt hắn phải chạy qua chạy lại biết bao nhiêu nơi. Mặc dù không mang
theo ví, nhưng bó hoa cưới rất hoành tráng đã quá đủ đế giấu một chiếc thẻ tín
dụng và vài tờ tiền giấy mỏng dính. Sau khi cắt đuôi Lily, cô liền gọi xe tới
con phố sầm uất nhất, rồi tìm nơi có thể quét thẻ để mua đồ, mua xong lại di
chuyển sang nơi khác. Thẻ của cô do Lâm Sóc cấp, khi tiêu dùng vượt quá một hạn
mức nhất định, ngân hàng sẽ thông báo cho chủ thẻ. Do đó Lâm Sóc liên tục nhận
được tin tức về những nơi cô đi qua mua sắm. Tuy thế lúc nào hắn cũng chậm hơn
cô một bước, trừ khi cô cố tình dừng lại.
Cuối cùng, cô dừng ở quán rượu mà họ đã hẹn trước, ngồi chờ tại căn phòng
mà đáng lẽ sau hôn lễ hai người sẽ tới ở.
Người thì tới đủ cả, nhưng hôn lễ đã tan nát.
"Cũng tạm được, nhưng chẳng có gì quá hài lòng."
Cô cầm ly rượu để phía bên tay trái lên, nhấp một ngụm rượu đỏ. Cảm giác
mùi thơm tinh khiết của rượu vấn vít nơi đầu lưỡi dần lan tỏa xuống bụng khiến
cô khẽ nhắm mắt lại, ngửa cổ, một hơi uống cạn. Cô cầm chai rượu để trên lan
can, rót ra ly mới.
Vừa thưởng thức rượu đỏ, cô vừa nói tiếp: "Em không có ý định trốn
đi, chỉ muốn để cả thế giới này biết rằng, lần này, là Hướng Phù Sinh này cự
tuyệt Lâm Sóc."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng khi thốt ra mấy chữ cuối, ánh mắt cô
bỗng dừng trên người Lâm Sóc, khóe m