
mèo nhỏ đòi hỏi hơi ấm và sự bảo vệ. Chưa bao giờ lại có hành động mang tính bảo hộ như thế này.
Đôi bàn tay mỏng manh trói gà không chặt kia, vào giờ phút nguy hiểm nhất, không biết lại lấy đâu ra dũng cảm ôm choàng lấy đầu anh che chở. Khoảnh khắc này khi gối đầu lên ngực cô, chung quanh có hơi ấm bao bọc; cảm giác của anh cũng hệt như lúc đó vậy: bỡ ngỡ và ấm áp lạ thường – loại hơi ấm hoàn toàn khác hẳn với thứ anh quen thuộc năm năm về trước mỗi khi cô cận kề nũng nịu.
Anh luôn là một kẻ bảo vệ, đến giờ này lại có xu hướng cần người khác bảo vệ. Tệ hơn nữa – lại yêu thích nó?
Thứ hơi ấm điên rồ này, còn khó khả năng trở nên sâu đậm hơn hay sao? – anh bất chợt hốt hoảng khi nhận ra sự chuyển biến trong sâu thẳm trái tim.
Vì thế bất giác hỏi khẽ.
“Lúc đó… vì sao lại làm vậy? Vì sao lại vươn người ra che chở anh?”
Lặng thinh một lúc lâu. Anh cứ ngỡ cô đã chìm vào giấc ngủ, trong lòng dần dần bình lặng lại, tay dịch chuyển toan rời đi.
Không ngờ có kẻ vòng tay lại càng siết chặt, đầu nhướn khẽ lên hôn nhẹ vào mái tóc đen ẩm ướt.
“Vì trong đầu anh có sâu,” cô vừa nhắm mắt vừa cười nhẹ, tay vân vê vùng đỉnh đầu áp sát cằm mình, giọng nói ngái ngủ. “Nếu không dang cánh ra bảo vệ, đại bàng sẽ ăn mất…”
Anh nhíu mày, vẫn không hề cử động – Nói cái gì thế này?
Sâu trong đầu?
À – anh bất chợt nhớ ra bản thân đang giả vờ bệnh tật. Cô có lẽ đang ám chỉ đến khối u ‘đáng ra’ nên ở trong đầu anh.
Vì lẽ đó mà phải bảo vệ nó?
Không hiểu tại sao bụng có chút bực bội. À, không. Là rất nhiều bực bội. Cô bảo vệ anh chỉ vì anh bị bệnh? Lại một kiểu ban phát bố thí?
(Than thở giè…? Chính cậu tự giả ăn mày trước = =)
“À, à, quên mất lý do quan trọng nhất…” kẻ bên dưới lúc này đã cười ra tiếng, cánh tay ghì lấy đầu anh nhấn vào lòng mình khi ai kia lại – một lần nữa – khẽ chuyển mình muốn rời đi, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy sự dỗi hờn này thực đáng yêu.
Lần đầu tiên, Nguyễn Ái nhận ra đứa trẻ Võ Gia Chính Luận bên trong con người vai rộng thân cao này.
Dần dần rồi, sự đùa cợt trong biểu hiện của cô cũng tan biến. Những chữ tiếp theo được thốt ra trong một trạng thái hoàn toàn nghiêm túc.
Giọng điệu, mặt khác, lại nhuốm đầy chất thâm tình.
“Là vì, em rất yêu anh."
“Là vì, em rất yêu anh.”
Câu nói cứ tràn ngập tâm trí của Võ Gia Chính Luận những ngày sau đó.
Nguyễn Ái tuy đã từng nói yêu anh không ít, nhưng lại chưa bao giờ với cường độ này. (Đỡ hơn anh, thậm chí chưa bao giờ nói yêu người ta = =)Anh vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy, cả thế giới trong anh đột nhiên có cái gì đó nứt rạn.
Rồi tuôn trào.
Hệt như ngày xưa, lần đầu tiên anh đổ quỵ trong vòng tay của Nguyễn Ái sau khi giáp mặt kẻ thù ám ảnh mình nhiều năm; cô gái bé nhỏ này cũng đã từng dang rộng đôi tay bảo bọc lấy anh. Võ Gia Chính Luận là một người đàn ông bị bắt buộc phải trưởng thành từ thuở thơ ấu, tư tưởng luôn luôn độc lập, lại ngang ngạnh bạo tàn; khó có thể ngờ được trong sâu thẳm bản thân lại tồn tại thứ gọi là “yếu mềm nhu nhược”. Vậy mà giây phút bấy giờ, sự trưởng thành chỉ biết tự vùi mình vào khát khao tấm bé: muốn được che chở.
Đúng. Anh muốn, anh cần được che chở.
Không phải khỏi những hiểm họa trông thấy được – Lạy Chúa, thậm chí trong mơ anh cũng không muốn cô lại tự đặt bản thân vào bất kỳ tình thế hiểm nguy nào nữa! Thứ mà Võ Gia Chính Luận sợ, khiếp đảm, kinh hãi… có lẽ, chỉ có thể là nỗi cô đơn.
Anh sợ, lại bị bỏ lại một mình.
Khiếp đảm, mỗi khi mở mắt, phải đối diện với trần nhà trắng toát. Khoảng không bên cạnh lại lạnh đến không ngờ.
Kinh hãi, khi nhận ra cái gọi là trái tim đã bị cô đơn hủy hoại đến mức không còn có thể nhận ra.
Chính Luận cắn chặt răng, đôi tay càng siết chặt quanh vòng eo ấm áp, đầu càng vùi sâu vào thung lũng giữa ngực người đàn bà bên dưới.
Tại sao triệu lời xin lỗi, ngàn giọt nước mắt tội lỗi, cũng chẳng bằng vài từ ngữ giản đơn này…?
Anh rốt cục là… trong vòng một ngày đã bị lung lay? Dễ dàng đến thế? Tại sao hận như vậy, thù dường này; vậy mà khi ôm kẻ phản bội trong tay, lại cảm thấy chính lý trí đang phản bội lại mình?
“Chứ không phải là thương hại sao?”
Cuối cùng thì, anh cũng đã không chịu nỗi mà để lộ ra nghi vấn bám riết cả ngày nay.
Đôi tay siết chặt đầu anh dần dần thả lỏng, Nguyễn Ái thở ra chầm chậm khi vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền rối bời trong lòng. Hầu hết phụ nữ, khi phải đối mặt với loại câu hỏi này, mặc cho tâm nghĩ thế nào, câu trả lời mặc định vốn phải là “Không”. Song đối với Nguyễn Ái, sự mặc định có lẽ đã không còn tồn tại trong máu.
“Con người ta sinh ra, tốt hay xấu đều sở hữu sự cảm thông. Đối diện với một người bệnh sắp lìa đời, nếu bảo rằng em không hề thương hại một chút nào, thì quả là dối trá quá rồi. Anh cũng sẽ không tin.”
Anh vẫn yên lặng. Song cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập điên cuồng từ con người mạnh mẽ kia, trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt.
“Em có. Có thương hại anh. Nhưng Luận à, Nguyễn Ái để mà thương hại một người đến nỗi phải tự giam cầm bản thân thế này-” hạ giọng, âm thanh thoát ra từ cổ cô gần như vỡ òa “-đầu tiên phải thật