
i muốn nói Fernando Carvalho đã từng có cuốn đó!
Kim ngơ ngác:
- Dạ thì sao?
- Thì em cũng phải có cuốn đó chứ sao!- Giáo sư thốt lên kinh
ngạc- Không phải anh ta “để gia tài” lại cho em toàn bộ sách quí của
mình là gì!
Kim biết mình cũng nên giả bộ đưa tay bóp trán làm ra vẻ đãng trí. Cô hứa sẽ về xem lại và sẽ đem đến cho giáo sư Baddley ngay sáng mai.
Về nhà, Kim nhìn thùng sách nằm trong góc bếp đã đóng bụi. Cô lui cui
một hồi mới khui được cái thùng đã được niêm phong kỹ càng. Kim ngạc
nhiên nhận ra những cuốn sách trong thùng rất thú vị và cô hoàn toàn có
thể đọc chúng mà không đến mức nhức đầu như đã nghĩ. Kim càng ngạc nhiên hơn và bồi hồi thấy trên mỗi cuốn sách đều có lời đề tặng nắn nót cúa
Fernando. Lúc nào cũng là những lời cầu chúc tốt đẹp cho con đường sự
nghiệp của cô: “Mong em sẽ thích môn này hơn”, “Hy vọng em sẽ thêm vững
vàng”, “Anh chắc em sẽ tiến bộ nhiều”…..
Cuốn sách giáo sư Baddley cần nằm gần đáy thùng và Kim nhận ra có
thêm một gói giấy nhỏ nằm khiêm tốn dưới đó. Gói giấy nhỏ cũng được gói
lại cẩn thận nhiều lớp làm Kim nóng lòng xé toạc ra. Cái áo Pyjama của
Fernando cho Kim mượn mỗi khi ngủ lại nhà anh rơi xuống. Kim thở dốc cầm cái áo, cô rùng mình nhớ lại niềm hạnh phúc tột cùng trong vòng tay ấm
nóng và những nụ hôn bất tận của anh. Sau lần đầu tiên cô mặc nó,
Fernando âu yếm nói: “Cho em luôn” và thường thích đặt trên giường để
“chờ em đến với anh”. Ôm cái áo trong lòng, Kim như có lại bờ vai rắn
chắc, vòm ngực nở nang và hơi thở nồng nàn của Fernando. Cô tìm thấy
trong túi áo trái, chiếc bàn trải mà Fernando thường phải tự mình bôi
kem lên và dúi vào tay cô rồi nửa năn nỉ,nửa ra lệnh: “Đánh răng đi em,
nhanh lên!”. Trong túi áo phải, Kim lục thấy một hộp nhỏ đựng sợi dây
chuyền có mặt hình trái tim và tấm thiệp với nét chữ run run của
Fernando: “Chúc mừng em nhân ngày tốt nghiệp! Anh luôn ở bên em! Yêu
em!”.
Kim ngồi bệt xuống sàn nhà, cô thở hổn hển nghĩ mình sẽ chết đến
nơi vì cái trò này của Fernando. Cô cố gắng đứng dậy ra mở cửa sổ. Không khí lạnh tràn vào làm Kim dần tỉnh lại. Cô tự hỏi Fernando có còn nhớ
đến mình hay đã lao vào làm việc và đã hoàn toàn lãng quên cô. Trên mặt
dây chuyền hình trái tim anh tặng có khắc dòng chữ nhỏ “I will love you
more tomorrow than today”. Kim cay đắng nghĩ có thể đó là điều Fernando
muốn nhắn lại nhưng cũng có thể là một câu chung chung người thợ kim
hoàn khắc lên cho bán được hàng. Đã lâu rồi anh không thèm tìm cách liên lạc với Kim qua email hay điện thoại gì nữa. Fernando vốn kiêu hãnh và
cũng không bao giờ năn nỉ Kim điều gì. Hẳn anh đã rất tức giận vì bị Kim từ chối không chịu giảng hoà dù đã gửi lại bao nhiêu vật kỷ niệm riêng
tư của hai người. Giờ cô có muốn viết email cho anh cũng không thể. Từ
dạo sang Mỹ, Fernando đổi địa chỉ khác mà KIm thì đã xoá sạch không lưu
chút dấu vết những email sau này. Số điện thoại ở Mỹ của anh lưu trên di động cũng bị cô bấm nút xoá hoàn toàn. Kim nghẹt thở nghĩ mình đã mất
dấu anh thật rồi. Ở Mỹ hẳn Fernando cùng đã không còn bận tâm đến một
người “cứng đấu” như Kim. Anh chẳng có một vật kỷ niệm nào của cô ngoài
những bài thi anh sửa hẳn vẫn còn lưu trong laptop nếu anh không buồn
long xoá đi. Kim giận mình chưa bao giờ nghĩ đến việc mua tặng Fernando
một món quà, Ít ra điều đó còn giúp anh thỉnh thoảng nhớ đến cô. Giờ ở
nới xa xôi đó, biết đâu Fernando đã có một người con gái khác, dịu dàng, hiền lành, biết chìu chuộng anh? Tuyết đột nhiên rơi, càng lúc càng
dày, phủ trắng xoá những con đường dài hun hút. Thật lạ, tuyết thường
chưa xuất hiện vào thời điểm này ở Anh. Thời tiết năm nay thay đổi thật
khác thường. Gần đến giáng sinh rồi. Kim ôm ngực thở từng cơn khó nhọc,
nhớ có lần Fernando hứa bâng quơ vào lúc anh từ Bồ Đào Nha quay lại khi
cô đang ốm: “Kỳ nghỉ năm sau anh sẽ ở bên em!”.
Kim đem sách đến cho giáo sư Baddley, ông ngạc nhiên thốt lên:
“Sao hôm qua nhìn em còn tươi tắn như hoa mà hôm nay lại tái mét như sáp vậy?”. Rồi ông cố pha trò: “Không lẽ cho tôi mượn một cuốn sách mà em
tiếc dữ vậy sao?”. Kim lắc đầu cười rồi lập cập đi ra khỏi phòng ông.
Giáo sư còn cố rướn người theo: “Fernando có gửi thiệp chúc giáng sinh
cho tôi…..”. Kim đã bỏ chạy khi nhắc đến tên anh, vả lại cô đang vội
phải chuẩn bị bài cho tiết học sắp đến. Hôm nay giáo sư Portlock cho cô
trợ giảng bữa đầu tiên về bài tập cho sinh viên năm thứ nhất.
Dù không cần thiết , Kim đã yêu cầu David cùng đến giảng đường với lý do “Thấy anh em đỡ run hơn!”. Giáo sư Portlock giảng trước , sau đó
mới đến phiên Kim ra bài tập và cùng thảo luận với sinh viên. David ngồi đó, nhìn Kim mỉm cười động viên. Mỗi lần liếc xuống thấy anh nháy mắt
ra hiệu “Yên tâm đi, anh ở đây!”, cô quả thật thấy bình tĩnh hơn rất
nhiều. Sau buổi học, nhiều sinh viên năm thứ nhất bu lấy Kim hỏi thêm
vài thắc mắc và xin tài liệu vì ngày mai trường cho nghỉ Giáng sinh rồi. Giáo sư Portlock nhìn cô cười hài lòng rồi xách cặp ra về trước. Kim cố gắng từ tốn trả lời từng sinh viên. Cô bận rộn không