
Lôi Chi Phàm.
Bởi vì diện mạo quá tuấn mỹ, gương mặt cùng vóc người cũng không chê vào đâu được, quen được phụ nữ ngưỡng mộ, quen được mê luyến, đã cao cao tại thượng rồi, thế cho nên mất đi phương hướng phấn đấu.
So sánh với đó, Thẩm Thiếu Dương không dùng diện mạo gạt người, từ nhỏ đến lớn cố gắng không ngừng phấn đấu tiến thủ, tích cực đầu nhập " tập đoàn Đế Khánh " làm việc, làm tốt trọng trách đảm đương người thừa kế, anh trầm ổn, tin cậy là cỡ nào làm người ta tin cậy nha! Không có mấy đàn ông có nha!
Bả vai rộng rãi như thế, cỡ nào làm cho người ta nghĩ muốn dựa vào nha!
Phượng Hề thật sự rất cảm ơn ông trời, ban tặng cho cô cực phẩm như vậy!
******************
Quả thật là cực phẩm? !
Chỉ là mấy giờ, Phượng Hề lại chẳng phải xác định rồi.
Tài xế coi là tốt hồi trình thời gian, trước vừa chở bọn họ đi đầm Nhật Nguyệt lượn quanh một vòng, lại từ trạng thái không vội vã đưa bọn họ đưa về Đài Bắc, không có phụ sứ mệnh Thẩm Thiếu Dương giao, tại bữa ăn tối trước nửa tiếng đến được đại trạch Thẩm gia.
"Tiểu thư Phượng Hề, chúng ta cùng nhau dùng cơm đi!"
Lần hẹn hò đầu tiên liền hướng nhà trai ăn cơm, còn hai tay trống không, cô cảm thấy không quá thỏa đáng.
"Lần sau đi! Tôi cảm thấy. . . . . ."
"Chị tôi hình như rất thích em, nghe nói chúng ta đi ra ngoài ước hẹn, liền hy vọng có thể với em cùng nhau ăn bữa ăn tối."
"Nhưng là, tôi cái gì cũng không chuẩn bị, quá thất lễ."
"Khiến Điệp Y vui vẻ chính là quà tặng tốt nhất."
Phượng Hề ngược lại không tiện cự tuyệt rồi. Ai bảo cô sẽ nhịn không ngừng được dùng ánh mắt mến mộ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh, a, không có biện pháp, đi chỗ nào để tìm một Thẩm Thiếu Dương đây? Yêu ai yêu cả đường đi, anh để ý chị gái sinh đôi của anh, cô tự nhiên cũng nên cùng Thẩm Điệp Y chuẩn bị tốt quan hệ.
"Ngượng ngùng, vậy thì quấy rầy rồi."
"Mời vào." Trên thực tế, anh không có ý định để cho cô cự tuyệt.
Bước vào đại sảnh tráng lệ, phối hợp chính là bộ sa lon rất lớn, xem ra vô cùng thoải mái. Phượng Hề tò mò quét nhìn phòng khách trang hoàng, nghĩ thầm không hổ là dinh thự của Thẩm đại lão, một cảnh một vật đều giá trị không Phỉ ( đẹp đẽ, quý giá), trong lòng đang tán thưởng không thôi, Thẩm Thiếu Dương đột nhiên thoáng qua bên cạnh cô, nhằm phía thành ghế sa lon thật cao ──
"Điệp Y!" Thẩm Thiếu Dương tinh mắt trông thấy Điệp Y đang nghiêng người ghé vào trên tay vịn ghế ngủ, vội vàng dò xét xem, đỡ lấy bả vai của cô, "Điệp Y, chị làm sao vậy? Sao lại ngủ ở chỗ này? Đột nhiên không thoải mái sao?"
"Hả?" Điệp Y từ anh đỡ dậy ngồi thẳng người, còn mơ mơ màng màng, mấy sợi tóc rủ xuống gò má, Thẩm Thiếu Dương giúp một tay gạt ra sau tai, lại sờ sờ cái trán của cô, cũng may, không có phát sốt.
"Điệp Y, chị làm sao vậy? Làm em hoảng sợ." Anh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Điệp Y phát sốt.
"Chị ngủ thiếp đi sao? Kỳ quái, chị nghĩ muốn nhìn. . . . . ." Thẩm Điệp Y tỉnh táo chút, ngẩng đầu nghĩ muốn chỉnh lý lại suy nghĩ, tầm mắt vừa vặn rơi vào trên người Quách Phượng Hề, vui mừng đứng lên, "Tiểu thư Phượng Hề, thật cao hứng gặp lại em."
Thẩm Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến đã quên kêu cô, vội vàng mời người đi vào.
Quách Phượng Hề quyết định coi như không thấy gì, yên lặng xem xét
Quản gia đưa trà qua đây, Thẩm Thiếu Dương trách nói: "Làm sao có thể để tiểu thư ngủ ở phòng khách?"
"Chị không có muốn ngủ." Điệp Y thay cãi lại, nhớ lại nói: “Chị vốn là đang luyện đàn, từ đầu đánh ra thật sự thuận, nhưng là, đột nhiên nghĩ đến một chuyện thật quan trọng, càng nghĩ càng phiền não, liền ngồi ở trên ghế sa lon rất nghiêm túc nghĩ, nghĩ đến thật mệt mỏi quá nha! Nghĩ thầm nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới ngủ thiếp đi."
Phượng Hề có chút vô lực. Nghe đồn chỉ số thông minh của Thẩm Điệp Y không cao, xem ra không giả, nói nửa ngày còn chưa có nói ra trọng điểm.
Thẩm Thiếu Dương khẽ cười cười."Chuyện gì khiến Điệp Y phiền não như vậy?"
Phượng Hề nghĩ thầm rằng, nhất định là sự kiện trọng đại vô cùng khó lường , làm cô ấy phiền não đến ngủ.
Gương mặt của Thẩm Điệp Y xinh đẹp đến thanh lệ tuyệt trần, lại thêm vẻ khổ não, càng thêm chọc người thương yêu.
Quách quản gia một bộ nghiêm trang cũng không bỏ nói: "Tiểu thư có cái gì phiền não cũng có thể nói cho tôi biết, chỉ cần tôi giúp được với việc, nhất định phục vụ cho cô tới cùng."
Thẩm Thiếu Dương cầm tay của cô, hơi nhíu mày."Chị xem tay của chị đều đã lạnh ngắt rồi, rốt cuộc đang phiền não cái gì?"
"Chị thật sự vô cùng phiền não nha!" Điệp Y khẽ thở dài: "Sinh nhật của bác gái sắp tới rồi, rốt cuộc phải đưa quà tặng như thế nào mới tốt đây? Chị nghĩ đến thật mệt mỏi đó!"
Quách Phượng Hề nếu không có ngồi được vững vàng, thì thiếu chút nữa ngã nhào rồi. Đây coi là cái gì sự kiện trọng đại hả? Còn nữa, Thiếu Dương tiên sinh, anh cầm tay của chị gái anh còn muốn cầm bao lâu?
"Loại chuyện như vậy tại sao muốn chị phiền não?" Thẩm Thiếu Dương thẳng thắn.
"Thiểu Dương, sao em có thể nói như vậy ? Ba mẹ Húc Nhật mất sớm, trưởng bối thân nhất của anh ấy đó là ông nội, bác trai, bác gái, dĩ nhi