
điều, gặp được anh cảm thấy anh vẫn như trước, không có gì thay đổi." Ánh mắt lóe lên ý cười.
Anh nhéch lên khóe mội một chút cười yếu ớt. "Em cũng vậy. Nghe Tiểu Quân nói, em cùng chồng ra nước ngoài, như thế nào lại trở về, ở nước ngoài cuộc sống không tốt sao?"
Tôi nhìn thấy trong mắt Tống Thiến rất nhanh hiện lên một chút buồn bã, lòng tôi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đã từng không tốt sao? Nhưng cô ----
"Tốt lắm, chính là xuất hiện cảm xúc nhớ nhà thôi." Cô cười đến mức sáng lạn.
Cô ấy rất đẹp. Mái tóc dài tự nhiên mà rôi tung ở trên vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, lộ vẻ càng xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp.
Tống Thiến quả là có điểm thu hút người khác, nhưng không biết anh là thích cô ấy ở điểm nào? Chỉ có điều, tôi có thể xác định anh không phải người nông cạn mà bị sắc đẹp bên ngoải của cô ấy hấp dẫn.
"Đúng rồi, chồng của em lần này có về cùng em không?" Anh quan tâm hỏi thăm.
"Ách..... Anh ấy vội công tác, không có cách nào về cùng em." Tống Thiến ấp úng trả lời. "Đừng nói về anh ấy nữa. Hôm nay em ngoài chuyện đến xem anh thế nào, còn muốn nói cho anh biết một chuyện."
"Hả? Chuyện gì."
"Em......"
Tống Thiến muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt nhìn tôi, khoảnh khắc tôi hiểu được ý của cô. Tôi mở miệng mà nói.
"Lạc, em có chút mệt, em lên trước nghỉ ngơi. Anh cùng Tống Thiến cứ nói chuyện." Tôi qua loa tìm một lý do.
"Được, em lên trước đi."
Toii6 lên lầu, Tống Thiến hướng về phía tôi ánh mặt xin lỗi.
Trở lại phòng, tôi nằm trên giường.
Tống Thiến muốn nói với anh chuyện gì đó? Yêu cầu cùng anh một mình nói mới được?
Còn có anh mắt của cô ấy lóe lên một chút buồn bã chuyện gì đã xảy ra sao? Có thể nào khó khăn có liên quan đến việc cô ấy trở về lần này?
Tôi thầm khiển trách chính mình, điều tôi quan tâm không phải là Tống Thiến, mà là Lạc gặp Tống Thiến, trong lòng gnhi4 như thế nào? Dù sao anh và cô ấy đã từng là người yêu.........
Sẽ không, đây là chuyện quá khứ, hơn nữa họ cũng đều đã kết hôn. Tôi không muốn nghĩ nhiều, tôi ở trong lòng tự nói với mình như thế.
Không hiểu được hai người ở dưới lầu nói chuyện gì......
Một lúc lâu, Lạc mở cửa tiến vào phòng.
"Sao anh lại lên đây? Tống Thiến đâu?" Tôi lập tức ngồi dậy.
"Đi rồi." Anh ngồi bên cạnh tôi.
"Đi rồi?" Tôi nhíu mày. "Vậy sao anh không nói với em?"
"Em không phải muốn nghỉ ngơi sao?"
"Anh trong lòng biết rõ đây chẳng qua là lấy cớ."Tôi không tin anh không nhìn ra dụng ý cảu Tống Thiến.
"Có muốn biết Tống Thiến nói với anh cài gì không hả?" Anh cười xảo quyệt.
"Đương nhiên muốn a! Nhưng mà tôi mạnh miệng nói không muốn.
"Nói một đường nghĩ một nẻo." Anh búng nhẹ cái trán của tôi. "Tống Thiến là xin lỗi anh."
"Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?"
"Vì cô ấy không đợi anh kết thúc quân đội đã gả cho người khác nên cảm thấy có lỗi." Anh chậm rãi nói, "Thực ra chuyện này cũng không có gì, cô ấy không cần pahi3 để trong lòng."
Tôi nghĩ Tống Thiến là đang tính toán trước, nếu không như anh nói, cô ấy thực sự không cần để trong lòng, nhưng lại chạy tới xin lỗi.
Về điểm này tôi sẽ không ngu nói cho anh biết.
"Như anh nói, năm đó anh không để ý việc cô ấy chia tay sao?" Tôi tò mò hỏi.
Gợi lên một chút ý cười, anh trả lời: "Chuyện đã là quá khứ, cũng không có gì phải để ý."
Câu trả lời không rõ ràng, tôi không thể nào biết được trong lòng anh xác thực đang nghĩ điều gì.
Nhưng ít nhất tôi đã biết Tống Thiến cùng anh một mình nói chuyện gì, không cần tiếp tục suy đoán lung tung nữa.
Tống Thiến muốn tôi lánh đi, có lẽ là vì tôi ở đấy, cô ầy sẽ ngượng ngùng khi nói ra chuyện đó sao.
"Được rồi, không nói chuyện Tống Thiến nữa. Anh đi nấu cái gì ăn, em đói bụng không?" Anh cười nhìn tôi.
"Ừ! Em đói bụng rồi!" Tôi gật đầu nhẹ một cái.
"Vậy em nằm nghỉ ngơi một chút đi, anh đi nấu có đồ ăn anh sẽ gọi em xuống ăn."
"Được."
Ánh mắt lưu luyến nhìn anh ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ: hy vọng Tống Thiến xuất hiện, đối với tôi và anh sẽ không bị ảnh hưởng chuyện gì.
Tôi yêu anh, tôi không thể mất anh.
Tuyệt đối không thể!
☆ ☆ ☆
Tháng năm, bắt đầu giai đoạn tốt nghiệp.
Hội đồng đã tổ chức một lễ họi hoàn tất, trong khi đó là đi làm hội chợ, nếu không thì đưa hoạt động cũ vào, khiến cho nhóm người tốt nghiệp không được nhàn rỗi.
Mà buổi tối còn lại là mặc kệ tôi có lý do gì cũng không thể cự tuyệt tham gia tiệc cảm ơn giáo sư. "Giang tuyết! Bên này." Tâm Đồng hướng về phía tôi phất tay.
Tôi đi qua chỗ Tâm Đồng, Tâm Đồng nói: "Bạn xem, mình giúp bạn chiếm vị trí chỗ ngồi tốt." Trên mặt không ngừng đắc ý.
Còn cần chiếm vị trí chỗ ngồi hả?" Tôi trêu ghẹo mà nói, ngồi xuống chỗ mà cô ấy gọi "chỗ ngồi tốt".
"Có điều ở đây gần nơi lấy đồ ăn." Tâm Đồng hùng hồn mà nói.
Tôi cảm thấy tôi thật có duyên với kiểu "tiệc búp - phê", lần trước theo anh tham gia tiệc bạn học của anh cũng ăn theo kiểu tiệc búp - phê, lần này tiệc cảm ơn giáo sư cũng vậy, khá tốt không phải cùng địa điểm.
Tôi nhìn xung quanh, các sinh viên đã tới đông đủ.
"Giang Tuyết, là giáo sư Lạc đưa bạn tới sao?" Tâm Đống nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
Tôi lắc đầu. "Kh