
này, cho dù ba chồng có chết trước mặt tôi thì tôi cũng không chịu.
“Lâm Lan Trăn!”
“Con còn phải đi học, tạm biệt ba.” Tuy rằng không sợ ông nhưng ông vẫn là lão
đại a ~~, chọc giận ông thì tốt nhất là nên trốn trước, chạy thôi! Tôi đàm phán
xong với ba chồng, ra khỏi quán cà phê, nhưng mới bước tới cửa lại bị người kéo
lại.
“Cứu...! Sao anh không tới bệnh viện?” Tễ Huyên không phải về bệnh viện sao?
Sao lại mai phục bên ngoài quán vậy ~~, ai da, người này chính là không biết tự
chăm sóc bản thân, mặc có một chiếc áo bệnh nhân mà chạy rong ngoài đường.
“Em không đáp ứng ông ta?” Tễ Huyên thoạt nhìn rất vui, tay rất lạnh, xem ra
phải lừa anh ấy vào bệnh viện thôi.
“Tôi đâu có điên mà cho nó vào cửa, muốn gặp nó mỗi ngày sao? Như vậy rất hại
cho sức khỏe của mình.”
“Thiệu Tễ Huyên, ba cậu muốn cho cái con Toilet Tình vào cửa, rốt cuộc muốn
gì?” Tôi nghĩ Tễ Huyên đến một mình nhưng khi Mạn Trữ xuất hiện tôi liền khẳng
định cậu ấy là đồng phạm, nhỏ này đúng là không hổ danh làm chị người ta.
“Dù sao cũng không phải
đơn giản muốn đám cưới với Văn gia.” Lại như thế rồi cứ như cái gì cũng biết,
chỉ là không nói cho chúng tôi biết.
“Nhóc con, tôi cho cậu biết bây giờ chúng ta đã là người một nhà, có việc nên
nói ra, đúng không? Tôi lớn hơn cậu, có chuyện gì cứ nói với tôi đi.” Mạn Trữ
hiện tại là chị của Tễ Huyên, xem ra cậu ấy thích dùng thân phận này để đe dọa
Tễ Huyên.
“Vậy cám ơn sự quan tâm của cô rồi, không có việc gì lớn, anh à!” Nguy rồi!
“Nhóc con vừa rồi gọi tôi là gì?” Mạn Trữ nắm chặt tay “Răng rắc”.
“Muốn tôi lập lại một lần nữa sao?”
“Tôi là chị cậu, lớn như vậy rồi, nam nữ cũng không phân biệt được!” Tôi thấy
Tễ Huyên là cố ý.
“Nhìn không thấy giống con gái ở chỗ nào hết.”
“Nhóc thối, cậu đi chết đi! Tiên hạc phi cước.” Lại tới nữa...
“Công kích không có hiệu quả.” Tễ Huyên vẫn dễ dàng ngăn lại.
“Tôi lại đá!” Ai ~~~!
“Bác sĩ nói anh ấy còn chưa khỏe, cậu không nên cứ đánh anh ấy như vậy.” Đưa Tễ
Huyên trở về bệnh viện, tôi và Mạn Trữ chuẩn bị đi thăm Tiêu Diêu, lần trước
cậu ấy cũng vì tôi mới bị thương.
“Bộ dạng cậu ta đâu có yếu như vậy, tớ thấy cậu ta lợi hại hơn bất kỳ ai khác
nữa à.”
“Uyển Nhu khi nào thì thi vậy?”
“Tháng sau đó.”
“Văn Nhược Tình vây giờ cũng tìm tới cửa rồi, cậu định làm gì đây?”
“Làm gì là sao?”
“Cậu không quên, ba nó là Văn lão đại nha, ba chồng lại muốn liên hợp hai nhà,
đối với cậu là việc không tốt.”
“Thật sự là kỳ lạ, Thiệu gia chúng ta lại sợ nhà họ Văn kia sao? Tuy rằng mấy
năm này thế lực Văn gia càng ngày càng bành trướng, nhưng còn không đến mức uy
hiếp được chúng ta mà.”
“Ba tớ, tớ nói là ba ruột mình đó, có lẽ ông biết, nhưng...”
“Cậu không dám đi hỏi chú ấy, được rồi, bình thường nhìn cậu cái gì cũng dám
làm, bây giờ kêu cậu đi xin lỗi ba mình lại không dám. Cậu có phải là Từ Mạn
Trữ không? Không phải nói cha con với nhau không có thù sao?”
“Biết rồi, nói sau đi.”
Mặc dù Mạn Trữ khi mở miệng đều không nói tốt đẹp gì, nhưng cậu ấy vẫn là bạn
tốt nhất của tôi mà. Đương nhiên bạn tốt thì sẽ không có bí mật với nhau cho
nên tôi đề nghị với Uyển Nhu cùng nhau theo dõi Mạn Trữ. Đối phó với cậu ấy
không thể qua loa, trực giác của cậu ấy hơn người, thực dễ dàng bị phát hiện.
Cho nên chúng tôi rất cẩn thận, đơn giản hôm nay cậu ấy có tâm sự nên chưa phát
hiện chúng tôi. Cuối cùng tôi đi theo Mạn Trữ tới một quán trà.
Tôi và Uyển Nhu cũng lén lén lút lút đi vào quán, tuy rằng trong quán không
phải nhiều người lắm, bất quá mọi người đều lo chuyện của mình không ai quan
tâm tới ai. Hai chúng tôi lựa chọn một vị trí tốt nhất cho việc quan sát và
nghe lén, lặng lẽ ngồi xuống. Mỗi người cầm một quyển tạp chí để che mặt, thực
chuyên nghiệp đi.
Người bán hàng nhìn bộ dạng lén lút của hai chúng tôi cảm thấy rất kỳ, hắn đi
tới, rất cẩn thận hỏi chúng tôi: “A..., xin hỏi hai vị cần gì không?”
“Trà mật ong, cám ơn.” Tôi cố thấp giọng, sợ bị Mạn Trữ và ba cậu ấy nghe được.
Người bán hàng không xen vào việc của người khác, chỉ là hắn cảm thấy chúng tôi
rất quái lạ nhưng cũng chỉ nhìn thêm vài lần, thấy chúng tôi không giống tội
phạm giết người cũng không để ý nữa. Tôi và Uyển Nhu mới không thèm quan tâm
người bán coi chúng tôi là gì vì có chuyện quan trọng hơn chính là rướn cổ lên
nghe lén cuộc nói chuyện giữa Mạn Trữ và ba mình.
“Con không rõ, cha nuôi tại sao muốn con tiện nhân kia vào cửa? Chúng ta chẳng
lẽ lại sợ Văn gia sao?” Mạn Trữ hiển nhiên đã hòa thuận lại với ba mình, hiện
tại đang hỏi chuyện.
“Thiếu gia Tễ Huyên thấy thế nào, con hỏi qua cậu ấy chưa?”
“Câu tôi nói dù sao không phải đơn giản muốn kết thân với Văn gia. Chuyện này
xem là cái gì?”
“Mạn Trữ” Ba Từ uống một ngụm trà, “Thiếu gia Tễ Huyên đã nói cho con biết rồi,
không phải đơn giản muốn kết thân với Văn gia đó sao?”
“Ba không cần chơi trò thần bí, không phải đơn giản muốn kết thân với Văn gia
là có ý gì?”
“Thiếu phu nhân, cũng không hiểu à?” Ba Từ đột nhiên chuyển hướng nhìn tôi và
Uyển Nhu, mang theo ý cười gật đầu với chúng tôi