Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325531

Bình chọn: 8.5.00/10/553 lượt.

, bị phát hiện rồi.

“Xuất hiện đi, sớm thấy các cậu rồi.” Mạn Trữ cũng phát hiện chúng tôi sao?

“Hai người các cậu theo dõi tớ chính là muốn biết tớ có hòa với ba mình phải

không, yên tâm đi, chúng tôi không có việc gì.”

“Chào chú Từ.” Nếu bị phát hiện rồi, đành phải ngồi cùng một bàn thôi.

“Chú Từ, nếu không phải đơn giản muốn kết thân với Văn gia, như vậy ba của

Thiệu Tễ Huyên muốn gì?” Vẫn là đầu óc Uyển Nhu linh hoạt nhất, luôn nhìn thấy

bản chất vấn đề trước tôi và Mạn Trữ.

“Mạn Trữ, lần trước lão gia nhận con làm cháu nuôi, con không cảm thấy gì à?

Con là cháu của lão gia nhưng không phải là con nuôi của lão đại. Muốn con vào

Thiệu gia không phải lão đại mà là lão gia. Chuyện đó cũng giống như chuyện của

thiếu phu nhân vậy.”

“Nói đúng nha “ Uyển Nhu phút chốc hiểu được, “Chủ của Thiệu gia bây giờ vẫn là

ông nội, chú Thiệu chỉ là lão đại bù nhìn thôi. Kia...”

“Đúng. Kỳ thật theo lão gia nhiều năm như vậy, chú biết năm đó lão gia không

phải là không nghĩ tới, đem hết mọi chuyện trong Thiệu gia giao cho lão đại

nhưng lão đại lại làm cho ông rất thất vọng, nên ông mới lo.” Chú Từ giống như

muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là bỏ qua, ông nói tiếp: “Ông không muốn giao

hết mọi chuyện cho con mình, cho nên mới có cục diện như bây giờ. Thất vọng với

đứa con mình nên ông đặt tất cả hi vọng lên người đứa cháu.”

“Nhưng ông nội cũng không phản đối ba chồng đem sòng bạc giao cho anh Kính Hiên

mà?”

“Dụng ý của lão đại, lão gia làm sao mà không nhìn ra, cho nên ông mới kêu Mạn

Trữ tham gia vào, thủ hạ của Mạn Trữ là người như thế nào?” Xem ra ba Từ thật

sự muốn mổ xẻ tình hình bây giờ, tuy rằng ông chưa hề tham gia vào, bất quá

chính là đạo lý ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

“A? Con cũng không quan tâm, đều do Thiệu Tễ Huyên xử lý, con chỉ giúp cậu ta

quản lý mấy tên tay sai thôi...” Lấy cá tính Mạn Trữ, phụ trách nhóm thứ ba là

thích hợp nhất.

“..., đúng, chính là như vậy.Thiếu phu nhân, chắc không quên lời nói lúc ấy của

lão gia chứ?”

“Đúng vậy, ông nội lúc ấy nói qua, ông chỉ có một đứa cháu, chính là Tễ Huyên.”

“Lão gia chỉ định thiếu gia Tễ Huyên làm người kế thừa tương lai nhưng chú nghĩ

lão đại lại muốn mượn Văn gia hoặc có thể nói lực lượng của dòng họ Ngự Thủ Tẩy

(Mitarai, họ mẹ Toilet Tình), để làm một lão đại chân chính. Ông chỉ có một

cách duy nhất là loại bỏ thế lực đang giúp lão gia. Đồng thời làm cho ông cảm

nhận được quyền lực của mình cầm đầu Thiệu gia.”



“Vậy ông ấy ép Tễ Huyên

cưới Toilet Tình là muốn liên minh với Ngự Thủ Tẩy và Văn gia à?” Làm ba kiểu

gì mà lại đối xử với con mình như vậy?

“Đây là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân nữa, thiếu gia Tễ Huyên cũng

không phải người mà lão đại lựa chọn kế nghiệp vị trí của mình. Theo chú thấy,

từ cái lần ông ấy phân chia công việc cho hai đứa con có thể thấy được người mà

trong lòng lão đại muốn truyền lại là đại thiếu gia. Cho nên thiếu gia Tễ Huyên

được chọn làm vật hy sinh, thiếu phu nhân đối với Thiệu gia một chút lợi ích

cũng không có, nhưng Văn Nhược Tình thì khác. Đám cưới với người anh có lẽ sẽ

có lợi cho người em hơn..., nhưng mọi chuyện lại không như ông ta tính.”

“Ý chú Từ là...?” Uyển Nhu hỏi.

“Thứ nhất, thiếu gia Tễ Huyên sẽ không nghe theo, thứ hai, đại tiểu thư Văn gia

cũng là một quả bom hẹn giờ, mọi chuyện không như mong đợi ban đầu của ông ta.

Aiz ~~, xem ra lần này lão đại nằm trong tình thế bắt buộc, nhất định phải...”

“Có lầm hay không, sao có người cha như vậy?” Lúc đầu đã không thích gì ba

chồng rồi, bây giờ tôi càng ghét ông ta hơn, tuy rằng tôi biết ông ta thích anh

Kính Hiên, nhưng Tễ Huyên đã làm sai chuyện gì mà ông ta đối xử với anh ấy như

vậy.

“Vậy là sao, tuy rằng tên nhóc Thiệu Tễ Huyên này có chút thấy ghét, nhưng nếu

cậu ta bị như vậy không phải tội nghiệp lắm sao?” Mạn Trữ cũng có một chút đồng

tình Tễ Huyên.

“..., lão đại là..., aiz ~~, hi vọng thiếu gia Tễ Huyên và thiếu phu nhân có

thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Tớ muốn nói cho Tễ Huyên biết.” Tôi quyết định lập tức tìm Tễ Huyên để kể hết

mọi chuyện.

“Lan Trăn!”

“Lan Trăn!”

Chạy tới bệnh viện, Tễ Huyên đã xuất viện, vì thế tôi lại chạy về nhà, tìm được

anh ấy ở phòng sách của ba chồng.

“Ông đã đuổi ba mẹ vợ đi rồi vậy bước tiếp định làm gì?” Tễ Huyên nhàn nhã ngồi

trước mặt ba mình, “Hả ba?”

Ba chồng hình như rất bất ngờ trước cách xưng hô của Tễ Huyên, đây chính là nỗi

buồn của hai cha con bọn họ, ngay cả con mình kêu một tiếng ba cũng làm cho

người ba giật mình như vậy, “Con thật lâu không gọi một tiếng ba.”

“Rất lâu, từ lúc mẹ rời khỏi...”

“Ba tự có cách của mình, tóm lại ba sẽ không hại con, Tễ Huyên. Kỳ thật...”

“Ba và ông nội thủy chung vẫn là cha con, không phải kẻ thù. Chúng ta cũng là

cha con không phải kẻ thù.” Tễ Huyên nói xong liền đẩy cửa đi ra, vừa vặn thấy

tôi trốn bên ngoài nghe lén.

“Sao em lại ở đây?”

“Tôi tới nói cho anh biết, ba chồng muốn nhường lại ban phái cho anh Kính Hiên,

còn nữa ông ấy muốn mượn...” Tôi kéo Tễ Huyên đến phòng sách của anh ấy, ph


Teya Salat