
hết, khăn tay cũng khó mà thoát khỏi, lấy nó lau
có hại chết anh ấy không? Đúng rồi! Hiện tại... “Cái tên bắt cóc kia...”
“Chạy! Cô không có việc gì chứ?.” Tễ Huyên nhìn hướng xe biến mất, như có điều
suy nghĩ. “Cô thật sự không có việc gì?”
“Không có!” Tôi quơ quơ tay bày ra bộ dạng không có việc gì, “Chỉ là hồi nãy
hơi sợ mà thôi, Tễ Huyên, trán anh đau không?.”
“À, không có gì.” Nghe thấy anh ấy nói như vậy, tôi tuyệt không cảm thấy thoải
mái, ngược lại con mắt cảm thấy khó chịu.
“Mạn Trữ!” Tôi đây mới nhớ tới người bạn già của mình, cậu ấy không biết còn
sống không nữa!
Tễ Huyên đứng lên, nâng tôi dậy luôn, “Cô ấy ở bên kia.”
“Tễ huyên, làm sao anh biết mà đến cứu tôi vậy?”
“Một người bạn của cô là Nhu gì đó gọi qua nói cô đi một mình, tôi liền chạy
nhanh tới, kết quả cô ấy lại gọi qua nói cô bị bắt cóc rồi, còn đọc biển số và
loại xe cho tôi biết, cho nên tôi liền đến đây.”
May mà đưa di động cho Uyển Nhu giữ, không ngờ đó đã cứu mình một mạng. Chúng
tôi vội vội vàng vàng đi tìm Mạn Trữ, phát hiện cậu ấy thần thái tự nhiên ngồi
phía trước một chiếc xe hơi cao cấp, trên người cậu ấy cũng rất bẩn, có phải
lúc nãy rơi xuống bị xe này đụng phải? Mạn Trữ đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên
người.
Cửa xe hơi cao cấp mở ra, một nam sinh mặc đồng phục của lớp đặc biệt của Kiếm
Lan như Tễ Huyên. Wow! Vận khí Mạn Trữ thật đúng là không tệ nha! Một nam sinh
rất khá! Thân là nữ sinh, tôi đây còn không kìm lòng được cảm thấy anh ta rất
đẹp, giống như từ trong truyện tranh bước ra vậy, anh ấy có bộ dạng sắc sảo hơn
nam sinh bình thường, giống như búp bê vậy. Nhưng thoạt nhìn anh ta có chút yếu
ớt, tuy rằng gầy gầy cao cao như Tễ Huyên nhà tôi, nhưng hai người không hề
giống nhau.
“Cô ngắm xong chưa?” Thiệu Tễ Huyên đột nhiên rống tôi, còn đem đầu tôi quay
sang chỗ khác, làm gì vậy? Thưởng thức cái đẹp là đặc tính của nhân loại mà.
“Lan Trăn!” Uyển Nhu chạy tới, “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn cậu đã gọi Tễ Huyên tới cứu tớ. Tễ Huyên đây là bạn tốt của
tôi, Hà Uyển Nhu.”
Tễ Huyên chỉ nhìn Uyển Nhu gật gật đầu, nhưng Uyển Nhu rất hưng phấn, “Xin
chào, tôi là Hà Uyển Nhu.”
“Haiz! Uyển Nhu! Mạn Trữ bị một chàng đẹp trai đụng phải!”
Uyển Nhu nhìn Mạn Trữ và chàng đẹp trai cách đó không xa, “Đó là Nam Đế Lăng Tử
Phong ah! Cậu lại không biết người ta!”
“Anh ấy chính là... anh ấy chính là, chính là Lăng Tử Phong.” Trách không được,
thì ra là Nam Đế nổi tiếng như Tễ Huyên nhà tôi.
“Vị tiểu thư này, hi vọng tôi không mạo phạm cô.” Lăng Tử Phong giống như quý
tộc Anh quốc, đầu tiên là dìu Mạn Trữ dậy sau đó rất lễ phép hỏi cô, “Không sao
chứ.” Tôi đứng ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy nụ cười mê người của anh ấy.
“Tôi không sao.” Mạn Trữ hình như nhìn thấy chúng tôi, “Lan Trăn! Uyển Nhu!”
“Mạn Trữ! Cậu không sao chứ?.” Chúng tôi đi đến bên cạnh Mạn Trữ, cậu ấy cũng
đủ thê thảm, quần áo bẩn không nói còn rách nữa, trên mặt cũng dính bùn, khỏi
nói cũng thấy chật vật.
“Không sao, tớ là ai hả? Đúng rồi, Uyển Nhu, máy ảnh của tớ đâu?” Cậu như vậy
còn...
“Đánh nhau nữa à, đúng là bạo lực cuồng!” Nhìn thấy Tễ Huyên, Lăng Tử Phong đột
nhiên trào phúng nói.
“Ẻo lả, tôi thấy cậu ngứa da lắm rồi, muốn đánh nhau hả.” Tễ Huyên cũng rất
không khách khí đáp lễ anh ta.
Lăng Tử Phong rất chu đáo
thay Mạn Trữ mở dù, lại đưa dù cho tôi và Uyển Nhu, còn Tễ Huyên thì sống chết
mặc xác, “Các tiểu thư, nhà tôi cũng gần chỗ này, có cần qua đó thay quần áo
không? Cứ để như vậy rất dễ dàng bị cảm nha.”
“Được, được.” Uyển Nhu thay tất cả chúng tôi đáp ứng.
“Chúng ta về nhà.” Tễ Huyên kéo tôi đi.
“Tôi rất lạnh a, Tễ Huyên.” Tôi lạnh run người.
“...”
“Tiêu Diêu!” Mạn Trữ chính là người có đôi tai nghe trăm hướng mắt nhìn tám
phương, cậu ấy phát hiện Tiêu Diêu đang đứng phía sau chúng tôi, “Ê, anh không
sao chứ?” Giọng cậu ấy có uy lực kinh người, người qua đường đều giật mình quay
đầu nhìn, Tiêu Diêu vốn không tính ở lại, hiện tại anh ta cũng không thể không
ở lại.
“Tôi rất khỏe.” Cả người anh ta cũng ướt hết, sắc mặt cũng không tốt.
“Tay anh băng tốt chưa, anh..., anh cùng chúng tôi qua nhà Nam Đế thay quần áo
đi.” Tôi nắm tay Tiêu Diêu, lạnh quá.
Tễ Huyên rất không phong độ, anh ấy không nói hai lời kéo tay tôi đang nắm tay
Tiêu Diêu lại, lại trừng mắt nhìn tôi, không nói cũng biết trong lòng anh ấy
muốn giết cả nhà tôi một lần nữa cho coi.
“Chúng ta đi thôi.” Lăng Tử Phong đỡ Mạn Trữ lên chiếc xe cao cấp của anh ấy,
đoàn người chúng tôi hướng thẳng đến nhà anh ấy, bất quá Tễ Huyên và Tiêu Diêu
hình như rất không muốn đi, Lăng Tử Phong cũng chỉ đối xử tao nhã với mấy vị
tiểu thư, còn Tễ Huyên và Tiêu Diêu thì không được tốt lắm, làm cho tôi có cảm
giác nếu có thể bọn họ tốt nhất không nên ở đây.
Nhà Lăng Tử Phong cũng như Thiệu gia, cực kỳ lớn, bất quá Thiệu gia mang theo
phong cách cổ đại, còn nhà họ Lăng thì tràn đầy phong cách Âu Tây, như bước vào
một tòa thành của vua chúa trong truyện cổ tích vậy, tráng lệ đến nổi khiến
người ta muốn líu lưỡi. Thật không hổ là đãi ng