Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324694

Bình chọn: 10.00/10/469 lượt.

bàn xoay người cầm đao, và Tễ Huyên cứng đơ cả người, trừng mắt một nhà ba

người chúng tôi. Ngay lúc Tễ Huyên nói chuyện với bồi bàn thì heo sữa quay chỉ

còn vài cọng xương sót lại trong mâm.

“Không cần chia, cám ơn.” Nói xong lời này, xương cũng không còn, ma­ma thấy Tễ

Huyên nhìn bà, bà cười ngượng, đương nhiên bà không quên gặm xương heo trong

tay. Dù sao bà cũng có chút ngại, “Con rể, con cũng ăn a, ăn nhiều một chút.”

Tễ Huyên không nói gì, tôi liếc qua cái mặt bàn, ba mẹ hai người cũng thiệt là,

hai người chỉ chừa lại chén đĩa cho anh ta không ah! Trên bàn từng chén đĩa

được ăn đến sạch sẽ đến không cần rửa, may mắn là trong chén còn chừa lại một

chút nước tương. Tễ Huyên thật sự là thất sách, anh ta căn bản là không nên mời

chúng tôi đến nhà hàng, nhà chúng tôi luôn đặc biệt thích ăn, hơn nữa lại ăn

rất nhanh, cả nhà chúng tôi chưa bao giờ đi ăn tiệm, đối với chúng tôi mà nói

cái này không kinh tế càng không thực tế, chúng tôi bình thường đều đến tiệc

buf­fet. Mà ba người nhà chúng tôi đều nằm trong sổ đen của hầu hết các tiệm

ăn, mỗi ông chủ tươi cười chào đón chúng tôi vào, thì khóc đem chúng tôi đá đi.

Tễ Huyên rất đáng thương, tôi rất đồng tình với anh ta, cả buổi tối ngoại trừ

cùng ba ba uống mấy ly, thì chưa ăn gì hết, anh ta căn bản không phải là đối

thủ của chúng tôi. Tuy nhiên tôi ăn được rất nhiều món ngon, nhưng tôi không hề

có cảm giác tội lỗi, mà là cảm giác xấu hổ, tôi cảm thấy được cả nhà chúng tôi

đang rất cố gắng bêu xấu trước mặt Tễ Huyên, loại cảm giác này làm cho tôi

không dám ăn gì nữa, toàn bộ tiện nghi nhường cho ba mẹ hết.

Trầm mặc. Tễ Huyên trở lại trong xe không nói câu nào, xem ra thật là tức giận,

“Này... anh đói không...”

“Tạm ổn.”

“Thực xin lỗi...”

“Cô tại sao phải xin lỗi?”

“Chúng tôi hình như ăn rất nhiều, cho nên... anh không nên tức giận, tôi...”

“Tôi không có tức giận.”

“Anh bây giờ không nói chuyện với tôi, không phải đang giận tôi sao?”

“Ba mẹ cô rất thú vị, tôi không hề phản cảm với bọn họ, mặt khác, tôi ở chung

với họ rất có cảm giác của một gia đình... Cô đã ở nhà của chúng tôi ba ngày,

chẳng lẽ không hề có cảm giác sao?”

“Cảm giác gì? Nhà anh so với nhà tôi tốt hơn nhiều.”

“Thoạt nhìn là như vậy.” Ý anh là sao? Nếu như nói về chuyện khổ sở nhất trong

Thiệu gia thì chính là việc thím Trữ dạy dỗ rất nghiêm khắc, ăn một bữa cơm

cũng phải học, khiến cho thần tinh của tôi muốn stress luôn. Vẫn là ăn cơm với

ba mẹ có vẻ tự tại hơn, mọi người vừa ăn còn có thể lớn tiếng nói chuyện. Giống

như hôm nay vậy, bản tính “tốt đẹp” gì cũng bộc lộ ra hết, có thể cùng Tễ Huyên

tâm sự tất cả các chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không biết đến hai chữ

“dọa người” viết thế nào.

“Đúng rồi, tôi có bánh quy, anh muốn ăn không? Là bánh tai gấu Man Trữ hồi nãy

cho tôi, muốn ăn không?” Tôi từ trong cặp lấy ra hộp bánh đưa cho Tễ Huyên.

“Cám ơn.” Anh ta đưa lấy, không ngờ lại đụng phải tay tôi, kỳ thật chuyện này

vốn rất đơn giản, nhưng lại làm cho cả hai đều ngây ngẩn cả người, ngừng hết

tất cả động tác tiếp theo.

Vì sao? Vì sao? Tôi lại hồi hộp, tôi tựa hồ có thể cảm giác được tay mình hơi

run run, tôi nhìn Tễ Huyên, tôi nhìn con ngươi sáng ngời của anh ta đến ngây

người, đối mặt với người con trai mà mình đã hôn qua hai lần, tôi đột nhiên

không biết mình có cảm giác gì nữa, có một chút cảm giác kì lạ mà trước giờ

chưa từng có “Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!” Đây là tiếng gì vậy, là

tiếng trống sao? Chẳng lẽ là tài xế mở nhạc? Thật ồn ào a ~~!

“Chú àh, có thể tắt nhạc không?” Tôi đột nhiên quay đều lại nói.

“Không có mở nhạc.” Tế Huyên liếc tôi một cái.

“A? Ờh.” vậy đó là tiếng gì? “Phải không? Chẳng lẽ tôi nghe lầm.”

“Cô không muốn đưa bánh quy cho tôi sao?” Tễ Huyên vẫn còn nhìn tôi.

“A?” Thì ra tôi cầm chặt hộp bánh không buông, còn tỏ vẻ không muốn đưa, “Không

phải, không phải, anh ăn đi, ăn no một chút nha.” Tôi nói lời ngu xuẩn gì đây,

vì sao tôi lại nói năng lộn xộn như vậy. Lâm Lan Trăn, chỉ là tình cờ chạm tay

một chút thôi, có việc gì đâu, “Haiz..., chúng ta cũng hôn qua rồi mà.”

“Cô... Khụ..., cô...”

Haizz! Tôi sao có thể nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ vậy! Tại sao lại

như vậy chứ! “A! Không phải... tôi không có nói gì, tôi không có nói chuyện

mình hôn nhau.”

“Đồ ngốc! Trước khi về tới nhà không cho phép cô nói gì nữa!”

“Oh.” Tại sao như vậy chứ? Tôi vừa rồi cũng không có ăn bậy cái gì, sao có thể

hồ ngôn loạn ngữ vậy? Ô ~~~! Hôm nay tôi bị sao vậy, tôi mắc chứng sợ bắt tay sao?

Tôi ghét Tễ Huyên lúc nào cũng kêu tôi là đồ ngốc.



“Tễ Huyên, về rồi à.” Vừa

vào cửa đã thấy ông nội đang ngồi xem phim “Bản tình ca mùa đông”, tôi cứ cho

rằng ông nội là một nhân vật kiệt xuất, thời trẻ chắc hẳn đã trải qua những năm

tháng hào hùng, không ngờ tới ông cũng có một mặt như vậy. Đúng là một hình ảnh

cực kỳ quỷ dị, một lão đại xã hội đen lại nước mắt lưng tròng vì phim Hàn. (_

_) | | |

“Vâng.” Tễ Huyên gật nhẹ đầu. Trong nhà, anh ta không chịu nghe lời ai hết, chỉ

hiếu thuận với ông nội.

“C