Polly po-cket
Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324883

Bình chọn: 8.5.00/10/488 lượt.

hoa hay cây cảnh mà trồng ở ngoài không thể sống! Hơn nữa còn là chuyện một vốn bốn lời. Tiểu Tú tính toán từng bước từng bước một, trước trồng một chút hoa lan quân tử, lan điếu, cây xương rồng, cây trúc ... Làm một mô hình bồn hoa nhỏ trước.

Tiểu Tú còn tính, không riêng trồng hoa cỏ và cây xanh mà còn trồng ít thuốc, mình không trồng những dược liệu bình thường mà trồng những thứ quý hiếm . Hiện tại sâm trên núi càng ngày càng ít, như vậy mình trồng sâm đi. Mua nhân sâm làm giống, trồng trong không gian, mỗi loại trồng một hai mẫu. Loại tốt thường lâu thu hoạch, phải cần 8 đến 10 năm. Lúc đó ở bên ngoài sâm trên núi đã gần hết! Đến lúc đó, lại có một khoản tốt để thu vào.

Tiểu Tú nghĩ trái nghĩ phải, cảm giác ngày hạnh phúc cách mình không xa. Vì vậy cùng tiểu Tô hai người là càng làm càng mạnh hơn. Mà bà Hảo thấy ăn cơm xong, tiểu Tô cùng tiểu Tú liền ở phòng không ra ngoài, ngày nào cũng như vậy bà cũng không quản, trong lòng bà Hảo, hai người tình cảm tốt là tốt rồi, cho nên mong đợi tiểu Tú sớm một chút có đứa bé. Bà Hảo đã mong làm cụ lâu lắm rồi!

Tiểu Tô cùng tiểu Tú ở trong phòng không phải chơi không, đều là cố hết sức làm lụng. Tiểu Tô không biết lấy giống ở đâu, từng chút một gieo xuống, mới đầu gieo hai ba hạt cây một chỗ, hiện tại cây đã lên cần cấy riêng ra, nếu không cây sẽ sinh trưởng kém.

Lúc rảnh rỗi, tiểu Tô cùng tiểu Tú trao đổi với nhau. Thường thường mới vừa nói một chút về cuộc sống, tiểu Tô liền lấn trên người, vừa hôn vừa ôm kết quả chính là hai người lại lăn đến cùng nhau. Mỗi lần mới nói một chút, đã mất không ít thời gian, tiểu Tú nổi giận không để cho tiểu Tô lại gần mình nhưng cũng chỉ được mấy ngày!

Tục ngữ nói thật hay, có cày cấy sẽ có thu hoạch. Một ngày tháng tư, tiểu Tô mua cá về, trầm trồ khen ngợi bà Hảo nấu canh ngon. Bà Hảo nấu canh cá, mùi canh cá ngon vô cùng. Vừa đặt lên bàn, tiểu Tô múc cho tiểu Tú một bát, lại múc cho bà Hảo một bát, tiếp theo chính mình tự ăn một bát.

Bưng canh cá lên thì tiểu Tú liền có chút không dễ chịu lắm, cảm giác mùi vị này thật khó chịu. Vì tiểu Tô múc canh cá nên tiểu Tú mặc dù không muốn ăn nhưng vẫn bưng lên uống một hớp, nhưng canh cá này vào trong miệng còn chưa thấy cái tư vị gì thì tiểu Tú liền một hớp toàn bộ nôn ra, không chỉ thế chỉ cần ngửi thấy mùi canh cá là đã muốn nôn.

Tiểu Tú ngồi xổm ngoài phòng nôn mãi không dứt, tiểu Tô tự nhiên cũng không muốn ăn cơm tiếp, cũng đứng bên cạnh tiểu Tú, giúp đỡ vỗ lưng xoa ngực, còn lấy nước cho tiểu Tú súc miệng. "Em làm sao vậy, đi bệnh viện khám một chút xem thế nào?". Tiểu Tú cũng cảm thấy canh cá này mấy ngày trước vẫn ăn được mà hôm nay lại như thế.

Bà Hảo cũng đi theo ra ngoài, cười híp mắt nhìn tiểu Tú cùng tiểu Tô, nghe tiểu Tô nói muốn đi bệnh viện, gật đầu nói: "Tiểu Tô, con mang nó đi viện xem một chút đi!" Vì vậy tiểu Tô cũng không tiếp tục ăn cơm, hỏi người mượn chiếc xe đạp liền mang theo tiểu Tú chạy thẳng tới bệnh viện. Chờ lúc gặp bác sĩ xong tiểu Tô liền cười không ngậm được miệng. Tiểu Tú có thai, mặc dù không biết là trai hay gái. Từ bệnh viện về nhà tiểu Tô đi xe đạp thật chậm, sợ sơ ý một chút tiểu Tú sẽ không chịu được. Chậm đến mức tiểu Tú phải trợn mắt, không thể tưởng tượng được mới vừa rồi đi bệnh viện trên đường anh ấy đi nhanh như vậy, giống như bay lên, nếu có gì không tốt đã sớm xảy ra.

Bà Hảo ở nhà chờ sốt cả ruột, thỉnh thoảng lại nhìn bên ngoài, trong lòng tính toán nếu tiểu Tú mang thai thật thì phải bắt đầu chuẩn bị tã, quần áo trẻ con, bây giờ là cuối tháng hai đầu tháng ba, tiểu Tú chắc sinh vào khoảng cuối tháng mười hai, đầu tháng một năm sau. Lúc này là thời điểm ở cữ tốt nhất, thời tiết không nóng, cuộc sống cũng không vất vả, đứa bé này đến thật đúng lúc!

Chờ tiểu Tô trở tiểu Tú về thì đã muộn, bà Hảo cũng đợi dài cổ rồi. Đến nhà, tiểu Tô mặt cười khúc khích kéo tiểu Tú vào nhà. Người còn chưa tiến vào, đã thấy tiếng tiểu Tô: "bà Hảo, mau chuẩn bị đệm cho tiểu Tú ngồi hộ con!" Bà Hảo vừa nghe, cười híp mắt đi lấy đệm. Tiểu Tú vừa bực vừa buồn cười nhìn tiểu Tô: "anh làm gì vậy, có gì đâu mà nói."

Bà Hảo cười đáp lời: "Tiểu Tô là đúng, con bây giờ phải cẩn thận, cái gì cũng phải nghe bà. Con chưa sinh con bao giờ, cái gì cũng không hiểu." Tiểu Tú nghe nhất thời nhức đầu, làm nũng nói: "Bà Hảo. . . . . ." Kết quả còn chưa nói gì, tiểu Tô đã bưng cái ly trà tới: "Tiểu Tú, em uống nước trước đi, muốn ăn gì để anh đi mua, cá hay thịt?"

Tiểu Tú hơn nửa ngày không có ăn cái gì, trong miệng cũng đang khát, nhận lấy ly nước tiểu Tô đưa tới liền uống, nước này đang ấm vừa để uống. Uống hai ngụm, Tiểu Tú nói: "em không muốn ăn cá cũng không cần ăn thịt, làm mấy món đó phí thời gian, bây giờ em đói bụng, có sẵn cái gì ăn luôn cái ấy."

Bà Hảo không đồng ý: "con bây giờ là phụ nữ có thai, không thể ăn tùy tiện được. Con đợi chút, bà giúp con làm chén nước trứng gà." Xoay người bà Hảo cùng tiểu Tô nói: "con cũng không nên gấp, cá thịt hiện tại nó không nhất định ăn được. Con xem buổi trưa ngửi thấy mùi cá nó đã nôn toàn bộ. Con đi hỏi thím T