
i làm việc.
Xưởng cung
cấp thịt heo cũng cần phải mua heo về, bởi vì trong xưởng một năm sẽ
nhận được thông báo là phải hoàn thành việc giết mổ bao nhiêu con. Sau
khi hoàn thành việc ngã giá với nơi bán, heo sẽ được xuất chuồng đưa về
nơi giết mổ sau đó chuyển sang dây chuyền sản xuất. Ngày đầu tiên, tiểu
Tô đi làm rất thuận lợi. Quan trọng hơn là Từ trưởng xưởng giao tiểu Tô
cho người nhân viên lâu năm phụ trách về việc mua heo, họ Cố, dặn anh có gì không hiểu thì có thể hỏi. Tiểu Tô cũng không khách khí, giữa trưa
lúc nghỉ ngơi vụng trộm mời nhau rít vài điếu thuốc, tình hữu nghị của
đàn ông bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt như vậy.
"Tiểu Tô,
nhà cậu ở đâu?" Giữa trưa lúc cùng nhau ăn cơm, có người quay sang tiểu
Tô hỏi thăm. Hàng năm việc tuyển nhân viên cũng có, năm nay bây giờ mới
bắt đầu mùa tuyển nhân viên, bộ phận mua hàng luôn luôn là phần việc béo bở, bình thường phải trầy trật lắm mới được chọn. Nếu không có quan hệ
thì đừng mơ mà người ta nhận.
"Nhà tôi ở nông thôn thôi."
Tiểu Tô cười trả lời, trong lòng biết rõ ý gì nhưng cố tình lơ đi, vừa
nói vừa lấy thịt viên mà tiểu Tú chuẩn bị trong lồng cơm ném vào miệng.
Trước đây có lần tiểu Tú khen bà Hảo làm thịt viên ngon, cho nên bà Hảo
chuẩn bị khá nhiều. Hôm nay lúc chuẩn bị cơm tiểu Tú có nhét vào một
ít. Kết quả sau khi nhìn thấy, mọi người đều có suy nghĩ nhà tiểu
Tô rất khá. Mặc dù bây giờ điều kiện kinh tế của mỗi gia đình cũng
không còn khó khăn như trước, nhưng nếu ăn thịt, ăn cá hằng ngày thì
không nổi .
Ngày đầu tiên thoải mái qua đi, không cần xuống
chợ, cũng không cần chạy theo xe, chỉ bị người ta mang đi vòng vòng để
làm quen. Khuya về nhà, tiểu Tô rảo bước rất nhanh. Chờ đến lúc tiểu Tô
về tới nhà thì trời cũng đã sập tối. Vì thế tiểu Tú mà bắt đầu lo lắng
muốn mua một chiếc xe đạp. Nhưng bây giờ cũng khá thịnh hành kiểu đi
này, cho nên phải dùng phiếu mới mua được. Vì thế tiểu Tô bắt đầu lo
lắng không biết phiếu vé mua xe đạp phải giải quyết như thế nào . . . . . . sssssssssssssss Hôm nay tiểu Tú vừa cho heo ăn, vừa suy nghĩ xem nên nhờ ai kiếm giúp phiếu vé mua xe đạp, nói cho cùng là xót tiểu Tô phải đi làm xa hằng ngày.
Cho heo ăn xong đang chuẩn bị vào bếp, chợt nghe tiếng gõ cửa, biết bà
Hảo đang ở trước nhà, nên tiểu Tú cũng không định ra, nhưng chợt nghe bên ngoài có tiếng khóc, tiểu Tú bỏ việc trong tay chạy đi tìm bà Hảo.
Chạy ra thì thấy một người đàn ông trung niên quì một chân trước mặt bà Hảo khóc: "Thím ơi, mẹ con đi rồi, người phải làm chủ cho con!" Tiểu Tú còn đang tò mò không biết người nào chạy tới đây khóc lóc ầm ĩ, thì thấy bà Hảo cũng nhanh chóng rơi nước mắt, tiểu Tú vội vàng chạy lên đỡ bà Hảo, rồi kéo người đàn ông kia lên: "Nhanh đứng lên đi, nhanh lên." Không ngờ người đàn ông kia thấy tiểu Tú thì nhào tới, tiểu Tú nhanh chóng lui lại, nhưng vẫn là bị ôm lấy chân, cũng may là người đàn ông đó buông ra ngay nếu không tiểu Tú không biết nên làm gì.
Sau khi khóc một trận, bà Hảo hỏi: "Chấn Tường, mẹ con ra đi lúc nào, ta chưa nghe nói sức khỏe mẹ con có vấn đề cơ mà, sao lại ra đi đột ngột như vậy?" Chấn Tường lau nước mắt: "Thím, ngày hôm qua khi mẹ con đi tiểu đêm thì bị trượt chân ngã, chờ đến lúc có người phát hiện thì đã không kịp nữa, ba giờ sáng nay đã đi, thím, người phải giúp con, con khổ quá thím ơi!"
Bà Hảo nghe xong, nước mắt lại rơi không ít, vì Chấn Tường còn phải sang
nơi khác báo tang, cho nên chỉ đứng một hồi rồi đi. Chấn Tường đi rồi,
bà Hảo đứng trong sân ngẩn ngơ, tiểu Tú rất ngạc nhiên không biết người
đó từ đâu đến, vì sao ngày thường không thấy lui tới. Nhưng nhìn bộ dạng bà Hảo ngơ ngẩn, cô không dám hỏi. Qua hơn nửa ngày, bà Hảo mới thở
dài, đi về phòng.
Tiểu Tú cũng đi theo bà Hảo vào nhà, thấy
bà Hảo mở tủ quần áo tìm thứ gì đó, cô hỏi: "Bà Hảo, bà muốn tìm gì, để
tiểu Tú giúp bà tìm nha." Bà Hảo gật đầu: "Con tìm dùm bà hai bộ quần áo màu tối, bà phải đi viếng người chị em tốt của bà." Tiểu Tú nghe xong
ngoan ngoãn tìm vài chiếc áo tối màu cùng quần màu đen. Bà Hảo tìm một
cái túi bỏ hết đồ vào.
Tiểu Tú thấy bà Hảo đã bớt thương
tâm, liền hỏi : "Bà Hảo, người lúc nãy là ai vậy ạ? Sao vừa đến đã ôm
người khóc, còn định ôm cả con nữa, làm con giật cả mình." Bà Hảo lắc
đầu: "Không cần sợ, đấy là thói quen của nó. Mẹ của Chấn Tường mới mất,
nó là đứa hiếu thảo, phải tự mình tới tận nhà thông báo cho người ta,
sau khi đến, còn phải quỳ ôm chân người ta. Cho dù nhìn thấy đứa trẻ ba
bốn tuổi cũng phải quỳ."
"Ra là vậy." Lần đầu tiên tiểu Tú
gặp trường hợp này, coi như là biết thêm một chuyện."Bà Hảo, người định
đi lúc nào, nhà người đó có xa không?" Tiểu Tú lo lắng cho sức khỏe
của bà Hảo, bà Hảo cũng đã hơn 70 tuổi, không lo không được. Để bà Hảo
thương tâm quá mức sẽ không tốt.
"Đã được báo, vậy bà phải
đi ngay bây giờ, cũng không xa lắm, vừa đi vừa về khoảng mười cây thôi.
Con không nên đi, Tiểu Tô tan tầm trở về phải có đồ ăn nóng cho nó." Bà
Hảo thay quần áo, ôm bọc nhỏ định đi. Nhưng dù nói gì thì tiểu Tú cũng
không yên tâm.