Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324613

Bình chọn: 10.00/10/461 lượt.

kê, cuối cùng, lão sư phụ

và Hứa bá dùng tờ đơn mới kê lại các loại thảo dược nọ, sau đó lại bỏ

thêm hai vị thuốc và tăng thêm liều lượng. Đổi xong mới ngoắc gọi bọn

lại.

Lão sư phụ giải thích với tiểu Tú : "Cô gái à, tai của

cậu ta tôi chỉ có thể thử, kết quả cụ thể tôi cũng không thể cam đoan.

Hơn nữa ở đây cần một loại dược liệu rất hiếm có, tôi làm nghề y nhiều

năm cũng chỉ có một ký để dành mà thôi, mà muốn thử xem có hiệu quả hay

không, tuyết thảo cần ít nhất cần hai ký." Lão sư phụ cảm thấy khó

khăn."Nếu như có thể chữa khỏi tai của cậu thì tôi cũng không tiếc rẻ số dược liệu này, nhưng bây giờ dược liệu không đủ, tôi sợ chỗ tuyết thảo

này không có tác dụng."

"Sư phụ, tuyết thảo này sinh trưởng ở đâu, con có thể đi hái không?" Tiểu Tú cảm giác như mình bị người ta

treo ngược giữa không trung. Hy vọng mãi mãi chỉ là hy vọng.

Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo không dễ tìm như vậy, nó vốn sinh

trưởng mạnh ở mạn rừng phía Đông Bắc, là loại thực vật cực âm, có thói

quen sinh trưởng cạnh nhân sâm, nhưng cũng không phải mỗi một gốc nhân

sâm đều có thể mọc ra tuyết thảo. Ước chừng mười gốc nhân sâm mới có thể mọc ra một gốc cây tuyết thảo. Nay nhân sâm cũng khó tìm huống chi là

tuyết thảo?"

Đông Bắc? Nhân sâm? Mười gốc mọc được một cây?

Tiểu Tú có cảm giác như mình đang nghe thiên thư vậy, vì sao những gì

lão sư phụ nói cô chưa từng nghe qua? Đông Bắc có nhân sâm, điều này

tiểu Tú biết, nhưng tuyết thảo là cái gì vậy?"Sư phụ, tuyết thảo này có

quý không? Nếu không con ra bên ngoài tìm mua?" Tiểu Tú yên lặng tính

xem mình có bao nhiêu tiền, để chuẩn bị nếu như có thể mua được, chờ

tiểu Tô hết bệnh rồi, nhất định phải bắt anh trả gấp đôi, không, phải

là gấp mười lần kìa! Bây giờ một cây kem cũng chỉ năm đồng, tương lai

một cây kem muốn ngũ mươi đồng lận. . . . . .

Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo của tôi là do sư phụ của tôi truyền lại, chỉ sợ

tuyết thảo này mua không được đâu." Lão sư phụ nói như thế, tiểu Tú trợn tròn mắt. Đơn thuốc trước mặt này, dược liệu khác cũng có, nhưng lại

thiếu một vị thuốc quan trọng nhất, trước mắt có người có vị thuốc này,

nhưng lại thiếu mất một nửa. Vấn đề khiến người ta chịu không nổi là cho dù có tiềng cũng mua không được, tự mình đi hái, cũng hái không nổi.

Cái này gọi là cái gì? Cuối cùng tiểu Tú cũng chịu thua, đành phải nói:

sư phụ, có thể cho con nhìn xem tuyết thảo ra sao không?"

Đối với yêu cầu này, lão sư phụ có thể thỏa mãn, kêu bọn tiểu Tú ngồi bên

ngoài, còn mình đi vào bên trong lấy thuốc. Trong lúc ngồi chờ, tiểu Tú

mặt đối mặt với tiểu Tô đem tình huống giải thích rõ ràng, cho dù là

chuyện tốt hay xấu, cũng nên giải thích cho tiểu Tô. Ánh mắt của tiểu Tô theo lời giải thích của tiểu Tú nhòe dần, nghe xong câu cuối cùng, ánh

mắt của tiểu Tô đã mờ mịt hẳn. Là muốn bỏ cuộc sao?

Ngay khi tiểu Tô và tiểu Tú đang cau mày, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Hứa bá nhanh chóng dọn dẹp hết đống giấy tờ ở trên bàn đi, sau đó nhỏ

giọng dặn dò: "Lát nữa phải nói đây là nhà của ông hai người, là tới

thăm người thân, đừng nói là đến khám bệnh. Hiểu không?" Tiểu Tú gật

đầu. Hứa bá lại dọn dẹp một hồi, sau đó mới đi mở cửa.

Ngoài cửa là một đội ngũ sáu bảy người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bộ dạng của công nhân viên chức, vừa thấy Hứa bá mở cửa đã oang oang: "Sao bây giờ mới đến mở cửa? Nhanh chóng dẫn bọn tôi vào đi." Hứa bá sửng

sốt một chút, nhưng nhìn phái đoàn này, cũng không dám nói gì thêm,

khiến cho những người này vào được.

Tiểu Tú và tiểu Tô nhìn

đám người kia tiến vào, nhanh chóng đứng dậy đi ra phía sau lưng Hứa bá. Nhóm người này, ngoại trừ một ông cụ, còn có ba người trung niên, còn

lại đều là người trẻ tuổi. Những người này đều toát ra sự kiêu căng, làm như không muốn tiếp xúc với người bình thường. Vào sân liền đánh giá

chung quanh, sau đó lại hỏi: "Không phải nói có một lão trung y sao, sao lại không có người?"

Hứa bá cười cười: "Ông cụ nhà tôi

trước kia có học qua y, nhưng từ đó tới giờ không xem bệnh cho ai nữa,

nếu mọi người cảm thấy không thoải mái, hay là đi bệnh viện khám còn tốt hơn." Tuy rằng náo động là quá khứ rồi, nhưng trên làm dưới theo còn

cần một khoảng thời gian thích ứng, hơn nữa, không thể thay đổi quá

nhanh, vẫn nên bảo thủ một chút thì tốt hơn!

"Ông lừa ai hả, những người đi ra đi vào không phải là vì xem bệnh hay sao." Nói xong

người nọ liền chỉ vào tiểu Tú và tiểu Tô nói: "Hai người kia không phải

bệnh nhân à? Vì sao bọn họ có thể xem còn bọn tôi thì không?" Tiểu Tú

vừa thấy như vậy, đi ra nói: "Đây là ông của tôi, mẹ tôi bảo tôi đến

thăm người . . . . . ."

Không ngờ người nọ nhếch miệng cười: "Cô bịa đặt, cô bịa chuyện tiếp xem, rõ ràng là một lão già cô đơn, ở

đâu ra con trai, cháu gái. Cô toàn bịa đặt!"sssssssssssssss Tiểu Tú vốn định nói

thêm gì đó, nhưng tiểu Tô lặng lẽ giật nhẹ tay cô, chỉ chỉ lão sư phụ

đang đứng ở cửa phòng, tiểu Tú không nên lên tiếng, người ta là chính

chủ cũng đã đi ra, không cần người ngoài như họ xen miệng vào. Vì thế đành phải để


XtGem Forum catalog