Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 7.5.00/10/434 lượt.

mò.

Đêm

xuống nhanh, bà Hảo mới nhớ tới một việc, chưa kịp nói với Tiểu Tô thì

sáng sớm đã đi họp với hai người rồi. Đất đã được phân cho tiểu Tô,

nhưng tiểu Tô còn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc sống gia đình làm ruộng,

trước tiên, đinh ba, cuốc ... gì đó phải chuẩn bị trước cho tốt, bằng

không đợi đến lúc vào mùa mới chuẩn bị thì không kịp.

Bà Hảo bảo tiểu Tú đi nói với tiểu Tô một tiếng, ban đêm mắt bà Hảo không tốt

cho nên thường ít đi lại vào lúc này. Tiểu Tú nương theo ánh trăng đi ra cửa, cửa sân nhà tiểu Tô không có khóa cho nên tiểu Tú trực tiếp đi

vào, đi vào thì nhìn thấy tiểu Tô đang ôm chú chó nhỏ chơi đùa. Chó con

nhìn thấy có người, kêu lên hai tiếng, ý muốn nhắc nhở cho tiểu Tô biết

có người tiến vào.

Tiểu Tú cầm nhánh cây viết một hồi kể cho tiểu Tô biết sự việc, một bên viết một bên lảm nhảm: ''Ai, tai không

tốt thật là phiền, lúc nào đó phải dẫn anh đi bệnh viện khám thử, không

biết có được gì không. Cùng lắm thì nếu Tây y không được thì quay sang

Trung y.'' Tiểu Tô không nghe được chỉ chăm chú nhìn mấy chữ mà tiểu Tú

viết, gật đầu cười. Tiểu Tú hẹn giờ với tiểu Tô xong, trở về, bận rộn cả một ngày làm cho con người ta kiệt sức, trước khi đi quay lại dặn tiểu

Tô đi ngủ sớm một chút, bằng không sáng mai dậy sớm không nổi .

Sau khi trở về tiểu Tú nói chuyện với bà Hảo, bà Hảo lại dặn dò: "Sáng mai

hai con đi tập hợp, bà nhớ ở trấn trên có một lão trung y, cho dù ai có

bệnh cũng tìm đến đó hết, ngày mai con cũng mang tiểu Tô đến xem thử đi. Tất cả mọi người đều nói ông ấy rất giỏi, nói không chừng có thể chữa

được tai cho tiểu Tô thì sao." Nói xong rồi chỉ cho tiểu Tú chỗ ở của

lão trung y đó. Tiểu tú ngồi yên nghe bà Hảo nói, nghe xong, hai người

mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa ló tiểu Tú đã

mang theo tiểu Tô đi tập hợp. Bởi vì tiểu Tú muốn đem chút thức ăn trong nhà và trứng gà đi bán trước, cho nên buổi chiều hôm qua chạy sang chị

Tam là hàng xóm cách vách mượn cái xe đẩy, bằng không nhiều đồ như vậy

thì khó có thể đi lên trấn trên được. Lúc trước đều là do một mình tiểu

Tú làm, lần này có tiểu Tô, tiểu Tú tiết kiệm được không ít sức lực.

Từ thôn đến trấn trên nếu đi bộ thì phải hơn một giờ, cho nên lúc đến nơi

thì trời đã sáng rồi, trong chợ rất náo nhiệt, thật vất vả mới tìm được

một nơi mới dọn hàng xong, tiểu Tú bắt đầu dỡ đồ xuống. Lúc vừa mới bắt

đầu tiểu Tú không có dũng khí mở miệng, mặc kệ người ta lựa lựa kiểm

kiểm, thứ này không tốt, cái kia không tốt, sau đó vốn nên bán theo giá

này, thì lại ngang nhiên dìm xuống chém giá thấp hơn. Đi bán đồ nhiều

lần, dần dần tiểu Tú cũng lão luyện rồi, rao hàng cũng thuận lợi hơn.

Chờ thức ăn và trứng gà bán được bảy tám phần, tiểu Tú chạy sang quán

bên cạnh kêu hai chén đậu hủ, rồi thêm hai cái bánh quẩy, cộng thêm hai

cái banh bao lớn coi như bữa sáng của hai người.

Tiểu Tú ăn

ít, một chén đậu hủ và một cái bánh quẩy là đủ rồi, nhưng mà theo quan

sát mấy ngày nay của tiểu Tú, lượng cơm tiểu Tô ăn không nhỏ, cho dù là

hai cái bao lớn cũng ăn được, ít nhất thì ăn vào cũng được lưng lửng

bụng theo như tiểu Tú nghĩ. Bưng bát lên tiểu Tú lập tức vùi đầu vào ăn, không thèm để ý đến tiểu Tô nữa, sáng sớm đói bụng đến giờ, ăn trước no rồi nói tiếp, bánh quẩy này ăn rất ngon.

Trong quá trình

bán đồ, tiểu Tô vẫn có giúp đỡ, lúc nhiều người thì giúp cân thức ăn,

giúp tìm tiền để thối, mặc dù không nghe được người khác nói gì, nhưng

chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác từ tiểu Tú, tiểu Tô cũng có thể

hiểu được không ít. Hai người phối hợp hoàn hảo, sau khi bán sạch thức

ăn xong, tiểu Tú đem xe đẩy đến gửi quán ăn nào đó, rồi kéo tiểu Tô đi

tìm lão trung y.

Tiểu Tô đã quen với việc bị tiểu Tú kéo tới kéo lui, trong khi tiểu Tú đang ngẩng đầu nhìn đường thì tiểu Tô nhìn

chằm chằm vào bàn tay của tiểu Tú, mười móng tay trên đầu các ngón tay

vô cùng xinh đẹp, sạch sẽ, thoạt nhìn rất thoải mái, nắm trong tay cũng

thoải mái. Hai người nhìn thấy lão trung y, lão trung y đang làm việc,

phía trước còn có nhiều người xếp hàng, vì thế hai người cũng bắt chước

xếp hàng.

Quá trình chờ xem bệnh cũng rất thú vị, nhìn lão

trung y vừa bắt mạch vừa hỏi bệnh tình, tiểu Tú có cảm giác mọi cử động

của lão trung y thực thần kỳ, làm sao mà chỉ cần ịn hai đầu ngón tay lên cổ tay người ta là có thể đoán được bệnh như thế. Tiểu Tú thấy thú vị,

nhưng tiểu Tô lại có chút khẩn trương. Mặc dù lúc ở bệnh viện đã biết

tai mình không còn nghe được nữa, lập tức có cảm giác như mình đang đứng trong một bộ phim câm vậy, tiểu Tô khó chịu là điều đương nhiên. Nhưng

tiểu Tô kiên cường cho rằng mình sẽ đối mặt được, nên không có ý định

phản bác. Trong lòng cũng tự an ủi là trong bệnh viện không có chuyên

gia, cho nên mới nói tai của anh rất tệ, nếu thay đổi thầy thuốc nói

không chừng sẽ có kết quả khác, vì thế tiểu Tô có chút hồi hộp.

Đến phiên tiểu Tô, lão trung y vừa nghe nói là vì ở tiền tuyến đánh giặc

nên mới bị thương, cho nên càng cố gắng tập trung, vừa xem mạch, vừa hỏi qua bệnh tình, tiểu Tô còn đem bệnh án


XtGem Forum catalog