
ã là tốt nhất thôn rồi?"
"bà Hảo, có điện thoại cũng không phải việc gì khó. Không chừng qua khoảng mười năm không cần phải kéo dây điện thoại thật dài còn có thể đem điện thoại mang bên mình đấy!" Không thể như vậy sao, những năm 90 Đại Ca Đại, BB cơ, xa hơn sau đó lại có điện thoại di động, điện thoại thông minh. Dĩ nhiên, hiện tại thì bà Hảo chỉ coi lời tiểu Tú nói là trêu chọc mình thôi.
Thừa dịp tiểu Tú cùng bà Hảo khoe mẽ, tiểu Tô quay đầu cùng Ngọc Kỳ nói: "Cơm nước xong giúp đỡ anh đi đầu thôn tây trồng cây đi, nhiều cây như vậy chắc cũng phải trồng hai ba ngày mới xong." Ngọc Kỳ ăn cháo, gật đầu một cái: "Được, trồng trọt em không hiểu, đào hố khẳng định không vẫn đề gì."
Ăn cơm xong ba người trẻ liền đi đầu thôn tây. Ngọc Kỳ cầm xẻng bắt trước tiểu Tô đào hố, nhưng mới được hai ba hố đã không làm tiếp được. Trời còn sớm đất lại cứng, vì vậy tiểu Ngọc mới miễn cưỡng đào mấy cái hố cũng đã mệt lắm. Nhìn lại hố hắn đào, tất cả lớn nhỏ, nông nông sâu sâu, hoàn toàn không hợp quy cách. Tiểu Tô đành phải đào lại một chút.
"Mới vừa rồi là người nào nói trồng trọt không hiểu, đào hố khẳng định là không có vấn đề vậy?" Tiểu Tú vừa ném cây vào cái hố, vừa cười trêu ghẹo. Ngọc Kỳ nghe vậy nói: "chị tiểu Tú, chị ở đây cười em sao, chút nữa em làm quen tay hố cũng sẽ đào tốt như anh Tô thôi!"
"Ừ, Ngọc Kỳ cố gắng lên a!"
Cuối cùng cũng trồng xong 500 cây, còn lại tiểu Tú trồng trong không gian. Ở trong không gian trồng cây cũng rất dễ dàng, chỉ cần tiểu Tú vừa nghĩ trồng cây thì hố sẽ tự mình đào xong, cây cũng sẽ chính mình nhảy vào trong hầm, sau đó đất sẽ tự động lấp lại, nước cũng sẽ tự động tưới cây.
Trồng xong toàn bộ cây, tiểu Tú, tiểu Tô, Ngọc Kỳ đều mệt mỏi không còn sức gì cả, bà Hảo thấy thế thì rất đau lòng. Ngọc Kỳ nằm lỳ ở trên giường không đứng lên vẫn nói: “bà Hảo, con mệt quá, bà nấu món gì ngon cho con đi!" Tiểu Tô Tô cũng nằm ở trên giường chơi, thấy Ngọc Kỳ nằm đó liền cười ,tay nhỏ bé đập thẳng. Sau đó từng chút một bò lên lưng Ngọc Kỳ, ngồi không đi.
Ngọc Kỳ không thấy được trên lưng, nhưng vẫn biết Tô Tô đang ngồi ở trên lưng hắn , vì vậy động cũng không dám động: "Bà Hảo có thể ôm Tô Tô đi không, nếu té xuống thì không tốt." bà Hảo cười cười, tiểu Tô Tô ngồi rất ổn, lại đang ở giữa giường, rớt xuống cũng không sợ ."con trông Tô Tô một lúc đi, bà đi lấy trứng gà, tối sẽ nấu canh trứng cho con."
Canh trứng gà của bà Hảo nấu làm Ngọc Kỳ rất thích. Vừa thơm vừa mới, ăn một miếng cảm thấy thật ngon. Nghĩ đến Ngọc Kỳ đã thèm lắm rồi. Mặc dù trong nhà có nuôi mấy con gà, nhưng trứng gà chủ yếu là cho Tô Tô ăn, Tô Tô ăn không hết liền mang ra chợ bán. Bình thường không thể ăn. Vì vậy bà Hảo đi chuẩn bị cơm tối, Ngọc Kỳ cùng Tô Tô ở trên giường chơi. Ăn xong cơm tối, tiểu Tô cùng tiểu Tú tán gẫu."Tiểu Tú, anh đã liên lạc với mấy chiến hữu cũ rồi, có một số người đồng ý đến đây giúp chúng ta."
"nhiều việc như vậy mình anh làm cũng không hết được, có người đến giúp đỡ thì rất tốt." Tiểu Tú cảm thấy tiểu Tô một người làm thì quá khổ. Có người tới giúp thì thật tốt.
"Tiểu Tú, nhưng có một chiến hữu tay bị thương, em xem an bài thế nào đây?" Tiểu Tô không biết an bài như thế nào. Nếu như người đến, mà không bắt hắn làm việc, cứ như vậy nuôi hắn thì chiến hữu cũng sẽ không tiếp nhận, không được bao lâu sẽ ra đi. Nhưng nếu như muốn hắn làm việc thì không biết có việc gì hắn có thể làm được.
"Đơn giản thôi mà, chúng ta làm một hàng rào vòng vườn trái cây đầu thôn Tây lại, dựng một căn nhà nhỏ, đến lúc đó mời chiến hữu đó giúp trông vườn buổi tối là được. Ban ngày thì chăm sóc, tưới cây. Những việc này chỉ cần một tay là có thể hoàn thành." Tiểu Tú cũng hiểu, suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến.
"Tiểu Tô, em có một chủ ý, anh nghe xem thế nào?" Tiểu Tú đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Chuyện này rất tốt, nhưng không biết người ta có chịu giúp không.
" chủ ý gì? Em nói là được!" hai tai tiểu Tô dựng lên, chỉ mong nghe được ý kiến hay.
" chiến hữu của anh biết lái xe không? Nếu như biết lái xe, vậy thì làm một đội vận chuyển. mua lại hai ba cái xe tải mà bộ đội thải ra làm đội vận chuyển, chắc chắn sẽ phát gia trí phú (phát tài)!" Tiểu Tú cảm thấy lúc này vận chuyển là việc làm ăn rất tốt, nhưng người chạy xe sẽ rất mệt, chạy một lần đường dài, thuận tiện chuyển ít đồ, muốn không phú cũng khó.
"để anh suy nghĩ một chút, cũng có mấy người biết lái, nhưng xe đào thải của bộ đội giá cũng rất cao." Tiểu Tô nghĩ chuyện này cũng khả thi, tiểu Tú cũng không đi để ý hắn, vào không gian thu xếp đồ đạc.
Hiện tại trong không gian mọi thứ càng lúc càng nhiều. Cây buổi sáng mới trồng bây giờ đã cao hơn vài thước, đoán chừng hai ba hôm là như cây trưởng thành rồi. Thấy những cây này, tiểu Tú lại có ý tưởng đột phát, nếu là bây giờ đi kiếm ít cây gỗ hồng gieo xuống, chờ thêm hai- ba mươi năm , như vậy có phải hay không có thể đổi rất nhiều tiền? Nghĩ tới liền thấy hấp dẫn, tiểu Tú quyết định chờ khi có cơ hội nhất định phải lấy ít giống gỗ hồng gieo trồng. Coi như không vì tiền, cũng phải vì tiểu Tô Tô dành chút