Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322043

Bình chọn: 8.00/10/204 lượt.

đối mặt với Lục Phù Dung còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn

lom lom.

"Lâu trang

chủ."

Lục Phù Dung cả kinh,

"Đại công tử?" Không biết vì sao, tuy rằng đối phương luôn luôn tươi

cười hòa nhã, lại khiến bà kinh hồn táng đảm nổi da gà.

"Hôm nay nguyên là

Lâu Trang chủ muốn truyền ngôi vị lại cho nhị tiểu thư..."

"Phải, nhưng Nguyệt

Lan đã..."

"Nếu nhị tiểu thư đã

bỏ đi, vậy đem ngôi vị trang chủ truyền lại cho đại tiểu thư đi!"

"Gì?" Lục Phù

Dung cứng họng, tưởng sau khi Lâu Nguyệt Lan bị đuổi đi, bà có thể thanh thản

ổn định ngồi yên trên chiếc ghế trang chủ của Lục Ánh sơn trang, không ngờ...

"Sao?" Độc Cô

Tiếu Ngu thủy chung vẫn dào dạt ý cười, nhưng giờ phút này, nụ cười tươi tắn

kia lại ẩn chứa đầy ý đe dọa.

Lúc này Lục Phù Dung cũng

hiểu được, cho dù như thế nào, hôm nay bà không thể không đem vị trí trang chủ

truyền cho Lâu Nguyệt Sương, nếu không sau này Lục Ánh sơn trang lại gặp phải

chuyện phiền toái, Thất Tu La cũng sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Hừ hừ hừ, không sao, muốn

truyền ngôi thì truyền ngôi.

Trên Hoàng đế có Thái

thượng hoàng, trên trang chủ tất nhiên cũng có thể có Thái thượng trang chủ, dù

bà là trang chủ hay thái thượng trang chủ, Lục Ánh sơn trang thủy chung vẫn nằm

trong tay bà!

Mà bây giờ, có Thất Tu La

làm chỗ dựa, Lục Ánh sơn trang hẳn có thể hoành hành ngang ngược, diễu võ dương

oai trên giang hồ!

※※※

Ngày tốt giờ lành, Lục

Phù Dung đem ngôi vị trang chủ truyền cho Lâu Nguyệt Sương.

Hôm sau, Độc Cô Tiếu Ngu

liền hướng Lâu Nguyệt Sương cáo từ, tính đem đệ đệ và đệ muội đưa về nhà trước

để mấy vị trưởng bối an tâm.

Lúc chia tay...

"Chị vợ, đại ca của

ta nói, sau này nếu ngươi gặp chuyện gì, cho dù Lục Ánh sơn trang gặp phiền

toái lớn bằng trời đi nữa, cứ cho bọn ta biết một tiếng, bọn ta nhất định sẽ

tới giúp ngươi giải quyết." Phó Thanh Dương lớn tiếng nói, không hề băn

khoăn nể mặt mẹ vợ đang ngồi bên cạnh."Nhưng nếu do nhạc mẫu đại nhân gây

ra, cho dù vấn đề nhỏ như hột đậu xanh thì bọn ta cũng vẫn mặc kệ!"

Rẹt một cái, Lục Phù Dung

đen mặt lại; Lâu Nguyệt Sương âm thầm cảm kích không thôi. Kể từ đó, Lục Phù

Dung cũng không dám can thiệp vào quyết định của nàng.

"Cám ơn muội

phu."

"Không cần khách

khí, người trong nhà cả thôi!"

Rồi sau đó, bọn họ rời

đi.

Xe ngựa không nhanh không

chậm lên đường, Lâu Thấm Du thủy chung vẫn chăm chú nhìn sơn trang trước mặt và

Lục Phù Dung, Lâu Nguyệt Sương, Lâu Tuyết Du, đôi mắt nàng không hề chớp, cho

đến khi xe ngựa quẹo qua khúc quanh, nàng mới buông màn xe, ôm Tuyết Vụ, trong

lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Bây giờ mới thật sự là

rời khỏi Lục Ánh sơn trang!

Đối với Lục Ánh sơn

trang, nàng không chút nào quyến luyến; đối với tỷ muội, cũng không có gì là bỏ

không được; đối với mẫu thân, lại hận không thể rời xa sớm hơn một chút; nhưng

không biết vì sao, trong lòng lại có vài phần bùi ngùi, vài phần thương cảm...

"Ta nói, Thanh

Dương?"

"Đại ca?"

"Ngươi còn nhớ rõ Tứ

thẩm nhi đã dặn, sau khi thành thân ngươi phải làm như thế nào với bộ râu kia

của ngươi hay không a?"

"..."

"Hử?"

"Ờ...cạo sạch

sẽ..."

"Sau đó?"

"Ngay cả...ngay cả

một cọng cũng...không được để sót lại..."

"Vậy xin hỏi, hiện

tại khuôn mặt này của ngươi là sao a?"

"Ta...ta chạy suốt

ngày vất vả! Vậy...liền..."

"Như thế nào?"

"Đừng như vậy mà!

Đại ca, hễ nghỉ chân ta sẽ lập tức cạo sạch sẽ, trăm ngàn lần đừng nói với mẹ

ta a!"

"Nếu vậy..."

"Ta cho đại ca ngươi

mượn Mặc Dạ cưỡi một tháng là được chứ gì?"

"Nó không cho người

khác cưỡi."

"Ta muốn nó cho

ngươi cưỡi thì nó sẽ cho ngươi cưỡi."

"Tốt lắm, cho ta

mượn Mặc Dạ cưỡi một tháng, lão bà ta mượn Bạch Yên cưỡi một tháng, đúng lúc

bọn ta..."

"Không được! Bạch

Yên không được!"

"Tại sao?"

"Bạch Yên là của lão

bà ta."

"Mượn một chút có

sao đâu?"

"Đó là của lão bà

ta, không cho mượn!"

"Vậy thì thật xin

lỗi, nếu không đồng ý, ngươi chờ bị Tứ thẩm nhi xách lỗ tai đi!"

"Đại ca, đừng như

vậy mà..."

"Không có Bạch Yên,

miễn bàn!"

"...Hừ! Giỏi lắm!

Cùng lắm thì cởi sạch quần áo đi một vòng trong thôn thôi, không sao!"

Hahaha!

Không, nàng làm gì có

thời gian để suy nghĩ mấy việc này? Vị phu quân chân chất kia của nàng, còn có

huynh đệ và thân nhân trưởng bối của hắn, mặc dù có thân phận không tầm thường,

lại có thể sống bình thường như vậy, ấm áp viên mãn như vậy; mà nàng cũng sắp

có thể gia nhập bọn họ, mong chờ cuộc sống tương lai còn không kịp, nàng nào có

thời gian nhàn rỗi để mà thương cảm?

Nàng lẳng lặng buông

Tuyết Vụ ra, lấy ra bài vị của cha, cười với bài vị rất tươi.

Phụ thân, ngài hẳn mong

muốn như thế này a? Cuộc sống bình thường mà ấm áp, bình thản mà hạnh phúc, đây

chính là cuộc sống mà ngài ao ước có phải không?



Xách theo cái rổ, Lâu

Thấm Du ra đại sảnh, Tuyết Vụ nay đã lớn lên thành một con chó to béo mập mạp

nhảy nhót chạy tới chạy lui bên chân nàng, hưng phấn xù cái đuôi lông lên quẫy

quẫy không ngừng, cọ trúng nàng khiến nàng vừa tức vừa buồn cười.

"Tuyết Vụ, ta muốn

đến từ đường, cũng không phả


80s toys - Atari. I still have