XtGem Forum catalog
Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321981

Bình chọn: 9.5.00/10/198 lượt.

Lục Ánh sơn trang, tất cả

người trong giang hồ đều biết, đó là một bang phái nữ tôn.

Cũng không phải vì Lục

Ánh sơn trang chỉ có nữ nhân, không có nam nhân, mà vì ở Lục Ánh sơn trang,

đương gia chủ mẫu là nữ nhân, nam nhân chỉ có cúi đầu nghe lệnh. Nói một cách

khác, ở Lục Ánh sơn trang, nam nhân chỉ có thể nói hai chữ...

Tuân lệnh!

Lại nghe nói, Lục Ánh

trang chủ Lục Phù Dung ôm chí lớn, dã tâm bừng bừng, ý đồ trở thành nữ nhân đầu

tiên xưng bá võ lâm, thống lĩnh giang hồ. Chỉ tiếc Lục Phù Dung cũng chỉ có dã

tâm lớn hơn trời và bản lĩnh mồm mép đôi co với nam nhân, ngoài ra cũng chẳng

có tài năng gì đáng kể.

Võ công tuy cũng được

liệt vào hàng ngũ cao cường, nhưng không đủ khiến người giang hồ cúi đầu phục

tùng; quyết đoán, tuy so với nữ nhân bình

thường có quyết đoán hơn, nhưng nếu so với nam nhân lại kém xa; khí độ, theo

lương tâm mà nói, đây là thứ bà thiếu nhất, bởi vì, dù cho bà cố gắng bồi dưỡng

khí độ của bản thân như thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc thứ bà có được cũng

chẳng qua là khí độ hẹp hòi đặc trưng của nữ nhân.

Nhưng bà không tự hiểu

khả năng của mình một chút nào, vẫn luôn luôn toàn tâm toàn ý muốn xưng bá võ

lâm, thống lĩnh giang hồ. Hơn nữa cho dù bà có nhận ra mình không hơn nam nhân,

cũng chỉ cho rằng vì võ công của bà không đủ cao cường hơn mà thôi, mà về điểm

này, trong lòng bà rất rõ ràng, vào tuổi tác hiện nay của bà đã rất khó cải

thiện. Nếu là như thế, bà đành phải dùng đến phương thức khác.

Võ công kém hơn nam nhân,

vậy thì phải có thế lực cao hơn!

"Đứng lại!"

Vừa rời khỏi Lục Ánh sơn

trang không được bao xa, tay nải nặng chịch trên tay, Lâu Thấm Du chần chờ

lưỡng lự một hồi mới quay đầu lại.

Mẫu thân ruột của nàng -

Lục Phù Dung, mặt không hề đổi sắc liếc nàng, Đại tỷ Lâu Nguyệt Sương lắc đầu

thở dài, Nhị tỷ Lâu Nguyệt Lan khinh miệt hừ lạnh, muội muội Lâu Tuyết Du vẻ

mặt hoang mang, các nàng đều không rõ vì sao nàng phải lén trốn đi như thế này.

Bởi vì, mọi người trong

nhà đều không ai hiểu nàng cả.

"Nương!"

"Ngươi... . ."

Lục Phù Dung thản nhiên liếc mắt nhìn tay nải trên vai Lâu Thấm Du một hồi, vẻ

mặt không đổi hỏi "muốn đi đâu đó?"

Lâu Thấm Du hít sâu một

hơi, dứt khoát nói hết những trăn trở lo lắng trong ba tháng nay và quyết định

cuối cùng của nàng.

"Rời khỏi Lục Ánh

sơn trang."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta không

muốn trở thành quân cờ của nương."

Lục Phù Dung khẽ chấn

động một chút nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì khác thường "Phải, ta thừa

nhận là ta muốn lợi dụng ngươi để mượn sức Vũ Văn gia, tất cả chỉ vì Lục Ánh

sơn trang mà thôi, nhưng ngươi nói thật đi, chẳng lẽ Vũ Văn đại công tử không

vừa mắt ngươi hay sao? Nương đem ngươi gả cho hắn thì có gì đâu mà không

tốt?"

Lâu Thấm Du hé miệng rồi

lại ngậm miệng như muốn nói lại thôi, do dự bùi ngùi một hồi không biết nói gì.

Phải, nàng rất thích con

người của Vũ Văn Tĩnh Nhân, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ gả cho

hắn, cho dù nàng nguyện ý gả cho hắn, cũng không muốn gả vào Vũ Văn gia, bởi vì

Vũ Văn gia là một trong võ lâm thế gia, mà nàng lại...

cực kỳ chán ghét làm

người của võ lâm.

Nhưng rất không may, từ

nhỏ nàng đã là người của võ lâm, còn có một mẫu thân có dã tâm rất lớn. Ngay

khi Lục Phù Dung quyết định muốn lợi dụng nàng để mượn sức của Vũ Văn gia, nàng

đã bắt đầu có ý định muốn thoát ly khỏi Lục Ánh sơn trang. Nhưng dù sao Lục Ánh

sơn trang cũng là nhà của nàng, Lục Phù Dung là mẹ ruột của nàng, thật sự không

dễ dàng nói bỏ là bỏ, cho nên nàng vẫn cứ lưỡng lự do dự mãi mà không quyết

định được.

Cho đến hôm nay, sau khi

Vũ Văn Tĩnh Nhân đến chơi đêm qua, nàng biết nàng không thể không bỏ đi. Nếu

không đi, nàng sẽ vĩnh viễn không thoát ly được vòng trói buộc của giang hồ.

Thế là nàng dứt khoát hạ quyết tâm, lặng lẽ tiêu sái ra đi.

Nhưng xem ra còn chưa đủ

"lặng lẽ", bởi vì nàng rời khỏi Lục Ánh sơn trang không xa đã bị đuổi

theo.

"Nói coi! Cuối cùng

nương sai ở chỗ nào?" Ngữ khí Lục Phù Dung sắc bén truy hỏi.

"Ta... . ." Vẻ

mặt Lâu Thấm Du không hề thay đổi, nhìn xuống đất nói "Cho đến bây giờ ta

không nghĩ tới chuyện phải gả cho Vũ Văn đại công tử."

"Sao? Vũ Văn đại

công tử còn chưa xứng với ngươi à?" Lục Phù Dung hai mắt như bốc lửa

"Vậy ngươi muốn gả cho ai?"

"Không phải vì Vũ

Văn đại công tử không tốt, mà là..." Lâu Thấm Du chần chờ giây lát rồi nói

tiếp "Ta chỉ muốn gả cho một người bình bình thường thường, sống những

tháng ngày bình bình thường thường mà thôi..."

"Bình thường?"

Lâu Nguyệt Lan cười nhạt, tỏ vẻ cực kỳ khinh miệt. "Thấm Du, ngươi thực

không có chí khí, không ngờ ngươi lại đúng là cái loại tiểu nữ nhân vô dụng

này, cam lòng chịu để nam nhân dẫm nát dưới lòng bàn chân, thật tầm thường,

sống mơ mơ hồ hồ, lãng phí cả đời!"

"Ta không muốn bị

nam nhân dẫm nát dưới lòng bàn chân, cũng không muốn dẫm nát nam nhân dưới lòng

bàn chân!" Lâu Thấm Du kiên nhẫn giải thích "Phu thê với nhau nên

ngang hàng nhau, tại sao nhất định người này phải đàn áp người kia chứ?"

"Nói sao mà dễ nghe

quá!" Lâu Nguyệt Lan l