Teya Salat
Ồn Ào Nhỏ!

Ồn Ào Nhỏ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325051

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

ậm chạp hình thành, vì vậy làm bộ như vô tình hỏi thăm về đường đi đến chỗ săn hồ ly. Từ nhỏ Elina đã sinh trưởng tại địa phương này đương nhiên rất quen thuộc, chỉ đường cho tôi cực kỳ tỉ mỉ, trong đầu tôi dần dần hiện ra bản đồ.

Bản đồ mang tên mượn việc đi săn bắn để bỏ trốn.

Tôi là cả đời sinh mệnh không ngừng chạy trốn. Cuộc sống đã sớm làm cho tôi trở thành ngừơi đàn ông, ai muốn nằm trong thành ngủ ngon? Không có thời gian rãnh rỗi, tôi còn phải đi cứu vương tử.

Tính thời gian, tôi tới nước Anh cũng đã được một tuần, hay nói cách khác, tôi với Hòa Nhất trong sáng nằm trên giường nói chuyện phiếm đã được một tuần. Đúng là một kỳ tích, không thể không bội phục Hòa Nhất. Đêm này, lúc chúng tôi đang nằm trên giường thì tôi hỏi: “Nghe nói kỹ thuật săn bắn của anh tốt lắm phải không?”

“Kỹ thuật trên giường của anh cũng tốt lắm, có muốn thử không?” Hòa Nhất không thẹn là người Trung Quốc – đồi trụy.

“Mỗi lần muốn nói chuyện với anh đều không được, vậy thì ngủ đi.” Tôi xoay người đắp mền nhắm mắt.

“Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, chúng ta nói chuyện tiếp đi. Kỹ thuật săn bắn của tôi có thể xem là không tệ.” Cho tới giờ mặt của Hòa Nhất cũng không đỏ.

“Ờ…” Tôi tiếp tục nhắm mắt, chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt.

“Đúng lúc, ngày mai là ngày săn bắn, nếu em thấy hứng thú thì cùng nhau đi.” Hòa Nhất đề nghị.

“Anh đồng ý cho tôi ra ngoài?” Tôi hỏi mang chút xíu bất mãn.

“Không còn cách khác, cho dù sinh mạng một bông hoa mạnh mẽ nếu cứ dặt trong nhà suốt ngày cũng sẽ tàn.” Hòa Nhất tắt đèn Lưu Ly đầu giường, nằm bên cạnh ôm lấy tôi.

Thật lâu, hai người không ai nói chuyện, tôi muốn nhắm mắt ngủ thì lúc đó Hòa Nhất mở miệng.

“Đại Khinh.”

“Hửm?”

“Ly hôn đi.”

Tôi không nói gì, nếu có thể cách xa tôi đã sớm đi đến nơi nào rồi.

“Biết không? Con gái ở Ni Bạc Nhĩ trưởng thành sẽ cùng cây Belle cử hành hôn lễ, đây là “Trái Belle” kết hôn, tượng trưng cho cuộc hôn nhân vĩnh hằng. Sau khi các cô thành niênkết hôn với đàn ông, là lần thứ hai kết hôn, bởi vì các cô gặp quá nhiều bất hạnh, rắc rối, lừa gạt, cho nên mọi người gọi đó là “ cuộc hôn nhân ngắn ngủi giả dối”. Nếu sau khi kết hôn, các cô gái không thấy hạnh phúc, có thể đạt trái Belle bên gối người chồng, bày tỏ các cô phải bỏ đi.” Hòa Nhất chậm rãi giải thích với tôi về cái phong tục lạ lùng của quốc gia này.

Cuối cùng anh ta hỏi tôi: “Đại Khinh, có biết vì sao anh lại nói cho em biết ý nghĩa của phong tục này không?”

“Biết.” Tôi nói: “Anh muốn nói cho tôi biết, cùng kết hôn với quả Belle là vương đạo, như vậy sẽ không xuất hiện một quả Belle khác của anh, ở phòng anh, đánh con của anh, ngủ với chồng là anh đúng không.”

Hòa Nhất không thèm để ý tới hiểu nghĩa khác của tôi, tiếp tục công bố đáp án: “Ý của anh là hôn nhân của em vô cùng ngắn ngủi, giả dối.”

“Vậy cái gì mới chân thật, mói vĩnh hằng?” Tôi hỏi.

“Không có cái gì là chân thật là vĩnh hằng.” Hòa Nhất cho tôi đáp án khiến người ta chán nản, nhưng rất chân thật.

Tôi lắc đầu, âm thầm bày tỏ mình không đồng ý: “Hôn nhân của tôi, vui ve hay đau khổ đều là chân thật, trong mắt người khác nó ngắn ngủi, nhưng trong lòng tôi nó như một tường thành vĩnh hằng vững vàng kiên cố”

Về điểm này, tôi và Hòa Nhất hoàn toàn không phương pháp để tư tưởng giống nhau.

Mang theo bất đồng về tư tưởng, hai chúng tôi ngủ chung với nhau trong sáng, ngày hôm sau thức dậy liền chuẩn bị đi săn.

Ở quanh nhà có một chuồng ngựa, Hòa Nhất nuôi ngựa ở đó, anh ta cưỡi một con ngựa Vorontsove nhanh nhẹn, thân hình nó cao lớn, vẻ ngoài đẹp đẽ. Hòa Nhất mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu đen, quần bò, giày ủng, nhìn qua tà khí rất nặng, càng đẹp trai mê người.

“Lên đây, anh với em cùng cưỡi.” Hòa Nhất đưa tay ra cho tôi.

“Tôi cũng muốn cưỡi.” Tôi không đưa tay mình ra.

“Hả…?” Hòa Nhất híp mắt lại, tỏ ra không tin tưởng.

“Có gan anh cho tôi một con.” Tôi khoanh tay lại. dưới ánh mặt trời nhìn anh ta hài hước.

“Tôi muốn cưỡi một con ngựa khác, kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi do Duy Nhất tập luyện, tuyệt đối sẽ không té xuống.”

Đi theo Hòa Nhất băng qua nông trường, anh ta chỏ về phía đối diện có một cánh rừng lớn nói “Con mồi ở trong đó.”

Tôi nhìn về phía rừng cây, trong nội tâm rung mạnh, không nói được, cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng đến nơi này. Đi vào, có lẽ do buổi sáng, nơi này có màn sương mỏng, bỗng nhiên tôi tĩnh ngộ, cảnh sắc nơi này giống như con mộng không có hồi kết từ nhỏ của tôi.

Chính là hình ảnh đó, tôi không thể nào ra khỏi rừng cây.

Trái tim tôi bỗng nhiên đập mạnh liên hồi, như biết trước sắp có chuyện gì xảy ra, hơn nữa việc đó sẽ thay đổi lớn đến cuộc đời tôi.



Cổ họng bắt đầu căng lên, thậm chí khẩn trương đến muốn nôn mửa, trên trán cũng xuất hiện tầng tầng mồ hôi.

“Em làm sao vậy?” – Hòa Nhất hỏi

Tôi lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại – “Không sao” – tôi nói – “Đã lâu không cưỡi ngựa, có chút khẩn trương”

“Không nghĩ tới, em cũng có lúc sợ” – hai mắt hẹp dài của Hòa Nhất tràn đầy chế nhạo.

Chúng tôi đang nói chuyện, bụi cỏ phía trước xuất hiện động tĩ