XtGem Forum catalog
Ồn Ào Nhỏ!

Ồn Ào Nhỏ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323563

Bình chọn: 9.5.00/10/356 lượt.

lẽ chỉ một người biết

Cuộc sống thật bình thường

Không biết có hay không

Một tình yêu như mật

Mặc thời gian trôi mau

Anh chỉ quan tâm em

Cam tâm tình nguyện vì em cảm hóa

Cuộc sống bao nhiêu

Có thể có được tri kỷ

Mất đi sinh mạng cũng không tiếc

Cho nên anh van cầu em

Đừng rời khỏi anh

Trừ em ra

Anh không thể cảm thấy

Một tia tình ý

Có lẽ có một ngày

Em nói sẽ phải rời đi

Anh sẽ bị lạc phương hướng

Đi vào biển người vô biên

Không cần lời hứa

Chỉ cần ngày ngày được ở cùng một chỗ

Anh không thể chỉ dựa vào

Từng mảnh ký ức để sống

Mặc cho thời gian trôi mau

Anh chỉ quan tâm em

Cam tâm tình nguyện vì em cảm hóa

Cuộc sống bao nhiêu

Có thể có được tri kỷ

Mất đi sinh mạng cũng không tiếc

Cho nên anh van cầu em

Đừng rời khỏi anh

Trừ em ra

Anh không thể cảm thấy

Một tia tình ý

Thật sự là, ca khúc xưa.

Đến bệnh viện mới biết, tôi và Hoa Nhất tới muộn, Dương Dương, a Vane và cả đám bạn tốt đã chờ ở đây rất lâu.

Thấy tôi cùng Hoa Nhất đồng thời xuất hiện, trong mắt a Vane thoáng hiện một vẻ hoài nghi, nhưng tình trạng đặc biệt, trường hợp đặc thù, cũng không có thời gian để cho cô ta suy nghĩ nhiều.

“Hiện tượng da đầu rách, xương sườn đứt một đốt, lòng ngực khó thở, không giải phẩu, chỉ tịnh dưỡng thân thể” - Dương Dương lời ít mà ý nhiều, không cho chúng tôi một chút đa tình tự phán đoán. Cuối cùng, bổ sung một câu:

“Bác sĩ chỉ cho phép thân nhân vào thăm, cái đó. . . . . . Chị dâu vào đi”

Lúc này cũng không khách khí, tôi gật đầu một cái, đẩy cửa trực tiếp đi vào.

Vào cửa, nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của mẹ Đường Tống,

“Con. . . . . . Quên cô ta đi”

Cái từ “cô ta” này, tự nhiên không phải là chỉ tôi.

Thấy tôi vào, bà lập tức dừng lại, nặn ra nụ cười tươi tắn,

“Tiểu Khinh tới sao?”

“Mẹ,” - tôi đặc biệt dịu dàng, đặc biệt hiền thục mà kêu một tiếng, ánh mắt lại không nhịn được vượt lên trước đi nhìn Đường Tống, hắn nằm ở trên giường bệnh, trên trán đeo băng trắng nhuộm ít máu, một miếng băng thạch cao cố định trước ngực. Sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn duy trì cái loại lịch sự đạm tĩnh cùng khí chất cao quý.

Nhìn thấy tôi, hắn cười có vẻ suy yếu – “Lúc lái xe không lưu ý, đụng vào bồn hoa ven đường, không có chuyện gì lớn, đừng lo lắng”

Hắn như vậy an ủi tôi.

Tôi cắn cắn môi, cũng không nói gì.

“Kết hôn, sang năm cũng muốn có con, còn để xảy ra chuyện này, thiệt là..” Mẹ chồng làm bộ như bình thường giận trách , trong giọng nói cũng có điều ngụ ý.

“Ngã một lần khôn hơn một chút, lần sau anh ấy sẽ chú ý hơn rồi” - Tôi thay Đường Tống nói.

“Nhìn đi, cũng là con dâu tự mình đau lòng thay con” – Mẹ chồng bên giễu cợt tôi, vừa nhìn Đường Tống, nói - “Con nha, cưới một cô dâu tốt như vậy, nên thời thời khắc khắc nghĩ tới, đừng tưởng rằng mình bây giờ còn là một người, không chịu đem thân thể mình quý trọng”

Từ đầu đến cuối, Đường Tống đều mỉm cười nhìn chúng tôi.

Mẹ chồng kéo qua tay tôi, vỗ vỗ, cười nói, “hiện tại, cha chồng con mỗi lần gọi điện thoại về, đều hỏi trình trạng bụng của con có hay là không a, mẹ liền cười, sao lại nhanh như vậy”

Được rồi, ngài cười, tôi cũng vậy, chỉ có thể cười, vì vậy, tôi ha ha bắt đầu cười khúc khích.

“Chỉ là, tiểu Khinh a, thừa dịp hiện giờ còn trẻ, nên sinh con đi, vóc người cái gì, cũng dễ dàng khôi phục mà, đối với con cái cũng tốt” – Mẹ chồng chụp tay tôi, tần số tuy chậm, nhưng sức lực cũng không nhẹ nha.

Điều này rõ ràng là ám chỉ để cho tôi mau mau có thai a, thật ra thì tôi không phản đối sanh con, nhưng phiền toái là, khối ruộng đất tôi đây, tiểu tử Đường Tống căn bản không canh tác, lão nhân gia ông ta truyền bá chính là không khí, tôi nào có khả năng kéo ra bắp non a.

Cho nên, chỉ có thể cười gượng.

Người ta nói, muốn làm cũng cần phải là hai người cùng hợp tác a, cũng không thể cưỡng ép

Lần này đến phiên Đường Tống giúp tôi giải vây: “Mẹ, tiểu Khinh hôm nay bận rộn cả ngày, ngày mai còn phải báo cáo cấp trên, trước hết để cho cô ấy trở về nghỉ ngơi đã”

“Đúng, cũng đừng để mệt nhọc, tiểu Khinh, con về trước đi”

Đoán chừng Đường Tống và mẹ chồng còn có lời muốn nói, tôi cũng thức thời rời đi.

Ra cửa, chỉ nghe thấy giọng a Vane than trách “Đã quên hôm nay là sinh nhật Phạm Vận? Mấy người các ngươi ‘hổ bằng cẩu hữu’, ngày trước thường tụ tập ăn mừng, cố tình hôm nay mọi người đều có chuyện, không ai coi chừng cậu ấy! Nếu cậu ấy uống thêm nữa, liền trực tiếp lái đến Trường Giang, thậm chí ngâm mình trong nước, xem mấy người về sau tìm ai uống rượu!”

Năm trước hắn và Phạm Vận chia tay, dần dà, cũng sơ sót. Một câu "hồ bằng cẩu hữu" vì mình giải thích.

****hổ bằng cẩu hữu: bạn bè như chó

“Chuyện cũng đã xảy ra, Nói những lời này có ích gì?” Giọng Hoa Nhất tỉnh táo

Tiếp xúc mấy lần, tôi cũng quan sát được, trong đám người này hắn có một chút lực tác dụng, thường thường một câu nói liền có thể đem không khí cứng ngắc trở nên tích cực hoặc là đem cảm xúc gấp gáp làm cho ổn định.

Không muốn gặp bọn họ, tôi không đi thang máy, trực tiếp đi cầu thang bộ, xuống lầu chận một chiếc taxi.

Trên đường về nhà, tôi nói