pacman, rainbows, and roller s
Ồn Ào Nhỏ!

Ồn Ào Nhỏ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323493

Bình chọn: 8.00/10/349 lượt.

iấy nhỏ, sau đó đưa tới tay người dẫn chương trình.

Lúc đứng ở trên sân khấu, đọc đến tên Hoa Nhất thì tim run lên một cái, đọc tiếp đến tên Vĩ Vĩ, trong lòng lại thịch xuống một cái, cuối cùng đọc đến tên Đường Tống thì trái tim nhỏ bé của tôi đã không chịu nổi.

Thật vất vả mới bình tĩnh đi xuống sân khấu, hướng nhìn một vòng, ánh mặt trời rực rỡ, có ánh mắt tiểu gian tà Hoa Nhất kia, có tròng mắt xanh thẳm của Vĩ Vĩ kia, chỉ riêng không có Đường Tống.

Duy chỉ muốn gặp một người, người kia lại không có đến, chuyện này giống như là …đi vệ sinh xong thì phát hiện bên cạnh không có giấy vệ sinh, chỉ có dùng nước để rửa sạch. (ta bó tay kiểu so sánh….dịch ko nổi ah)

Sau khi chương trình xong, Vĩ Vĩ trực tiếp rời đi, hắn chờ đợi cũng giống như tròng mắt của hắn, biển cả trầm tĩnh, sẽ không cho ai gây ra bất kỳ ồn ào, huyên náo, cùng phiền nhiễu.

Là phụ nữ, tôi rất may mắn, bởi vì có một người như hắn chờ đợi.

Đồng thời cũng hiểu rõ, là phụ nữ, tôi rất bi ai, bởi vì thân thể không cách nào phản bội lại lòng mình, vĩnh viễn cần là người yêu một đời, vả lại, duy nhất chỉ là người kia.

Vĩ Vĩ trêu đùa, Hoa Nhất khó trị, sau khi hoạt động xong, người dẫn chương trình, lãnh đạo cùng mấy công ty quyên tiền tương đối lớn, tất cả đều đi qua Lâm Viên bên cạnh ăn cơm.

Không biết là cố ý hay là ý trời, Hoa Nhất lại là ngồi bên cạnh tôi.

Trên loại bàn tiệc này, mọi người nói đều chuyện quan trường, tôi một người bình dân, chỉ lo cúi đầu ăn.

Ăn ăn, đề tài lại không biết làm sao tới đến trên đầu tôi.

Một vị lãnh đạo mở đầu, bảo: “hôm nay hai vị dẫn chương trình biểu hiện rất tốt”

Một vị lãnh đạo khác nói tiếp “điều đó là đương nhiên, vị này là Đại Thiên kim nhà Tần Phó Chủ Nhiệm, ‘hổ phụ vô khuyển nữ’ mà.

***’hổ phụ vô khuyển nữ: cha hổ sinh con gái không phải là chó a ((haha: thật ra câu này đồng nghĩa với: hổ phụ sinh hổ tử: cha hổ sinh con cũng là hổ: cha giỏi sinh con giỏi))

Có một vị lãnh đạo còn khoa trương hơn, nhìn mặt của tôi, nhìn một hồi lâu, cuối cùng ép mình nói:

“Tiểu Tần ‘chất lượng tốt, hình ảnh đẹp’, không hổ là con gái Tần Phó Chủ Nhiệm”

Vừa nói như thế, chúng lãnh đạo không thể không có phản ứng, chỉ nhìn cái mặt hỗn hợp màu trắng đỏ của tôi, cũng ép mình nói

“Đúng vậy, ‘chất lượng tốt, hình ảnh đẹp’, ‘chất lượng tốt, hình ảnh đẹp’”

Tôi cầu nguyện, đem mấy cái từ ‘chất lượng tốt, hình ảnh đẹp’ này hoàn toàn hủy diệt.

Đang cầu nguyện, lại nghe thấy Hoa Nhất ngồi kế bên cười khẽ, như thế nào đi nữa tôi cũng là con gái nha, không phải nam nhi, không dễ dàng tha thứ đàn ông đối với dung mạo mình có ý kiến, liền nhỏ giọng giải thích

“Chỉ là trang điểm thôi mà, anh cũng biết đúng không”

“Đâu có gì, trang điểm như vậy, rất ấn tượng” – Hoa Nhất tiếp tục cười khẽ.

Xong rồi, ấn tượng, từ này cũng bị Hoa Nhất làm hại.

Tuy nói văn hóa Trung Quốc nền móng vững chắc, từ ngữ mênh mông như biển, nhưng cũng không chịu nổi bị chà đạp như vậy, tôi suy nghĩ cho đại cục, quyết định tạm ngừng bàn luận cùng Hoa Nhất.

Nhưng hòa cùng chí hướng giác ngộ Đảng, chỉ có tôi đây hoàn toàn không đủ, thừa dịp mọi người không chú ý, bên tai tôi vang lên giọng nói âm u:

“Đàm Vĩ Vĩ và cô, rốt cục là quan hệ gì?”

Mới mấy ngày, đã đem lý lịch Vĩ Vĩ nắm rõ, Hoa Nhất này thật đúng là yêu tinh

“Lời của tôi nói, anh sẽ tin sao?” - Ta hỏi ngược lại.

Hắn không trực tiếp trả lời, tiếp tục hỏi – “Cô giống như không thích hắn”

“Thích, nhưng, là một loại thích khác” - Tôi nói.

“Tối nay có rãnh không?” – Hoa Nhất chuyển đề tài, tốc độ thật nhanh.

“Có rãnh, nhưng về nhà và đọc sách” – Tôi nói thật.

“Chờ Đường Tống? Tối nay nếu không có bất ngờ xảy ra, hắn sẽ không trở về” – Hoa Nhất cũng là nói thật.

Thấy tôi nửa ngày không có phản ứng, Hoa Nhất cảm nhận ra có vẻ gì đó

“Cô. . . . . . biết nguyên nhân sao …”.

Tôi ngừng một hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

Hoa Nhất nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì.

Bữa cơm, đến khi kết thúc thì trời đã tối hẳn, Hoa Nhất nhận một cuộc điện thoại, đi ra ngoài.

Uống rượu cũng nhiều, các vị lãnh đạo đều muốn rút lui, tôi dĩ nhiên là đi theo đường của tổ chức, nhưng không cẩn thận, bị Hoa Nhất chặn ở cửa, chiếc Jaguar ngăn lại trước mặt tôi, vừa mở cửa xe, liền ra lệnh

“Lên xe”

(Jaguar: xe có logo hình con báo đốm, của Mỹ, nhãn hiệu nổi tiếng của Sawllow Sidecar)

“Không dám làm phiền” - Mặc dù không phải ban ngày ban mặt, nhưng dù sao cũng là cô nam quả nữ, bị người khác nhìn thấy thật là không tốt, vì vậy tôi cự tuyệt.

Nhưng vẻ mặt Hoa Nhất rất nghiêm túc, hiếm thấy nghiêm túc.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện, Đường Tống. . . . . bị tai nạn xe cộ”

Tôi ngồi lên xe Hoa Nhất, đầu óc trống không, trong lòng giống như là xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, từng chút từng chút rơi xuống.

Hai người cũng không nói chuyện, chỉ còn lại ánh đèn nê ông tràn đầy trong mắt.

Quá yên tĩnh, Hoa Nhất mở radio, radio đang phát một ca khúc rất xưa, thanh âm lã lướt, nhẹ nhàng ngâm nga :

Nếu như không gặp em

Anh sẽ ở nơi nào

Những ngày sau này sẽ ra sao

Cuộc sống có được quý trọng hay không