
ết người, mắt thấy lưỡi dao trượt hướng đôi môi người
đàn ông. . . . . .
"Đừng!" Tiểu Anh ngăn lại.
Tay cầm dao
của Hạ Thiệu Nhiên cứng đờ, con ngươi âm chí nhìn về phía vẻ mặt hoảng
sợ của Tiểu Anh, aao sắc bén đâm vào trong màn hình DV, chân phải nhắc
tới, máy chụp hình đã rơi vào trong tay anh.
Tiểu Anh ngây ngẩn
cả người, nửa ngày mới tỉnh hồn lại, cô chạy đến bên cạnh cô gái bị
thương, sững sờ, nhận ra cô là bạn gái Tiếu Trạch.
"Cô, còn tốt
đó chứ?" Tiểu Anh vừa nói ra khỏi miệng mới phát giác âm thanh của mình
đều run rẩy, cô bị Hạ Thiệu Nhiên khát máu hù sợ.
Không chỉ có cô bị giật mình, ngay cả côn đồ tổn thương Nhan Hoan cũng bị hù sợ, ánh mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên hướng mình đi tới.
Trên ghế sau xe hơi, Nhan Hoan siết chặt áo khoác kiểu nam trên người, cái
trán khóe miệng còn trên đùi lộ bên ngoài tràn đầy máu ứ đọng, cô nhìn
cảnh đêm ngoài cửa sổ, không náo không làm khó, dáng vẻ an tĩnh làm cho
người ta sợ.
Tiểu Anh dùng áo khoác đắp lên chân cô, "Không sao, không ai có thể tổn thương đến cô."
Nhan Hoan không nói, trong đồng tử tràn đầy bị khuất nhục cùng hận ý.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn kính chiếu hậu một cái, trên mặt lo lắng chưa giảm một phần.
Xe lái vào trang viên của Hạ Thiệu Nhiên tại vùng ngoại ô, Tiểu Anh vốn
định đỡ Nhan Hoan xuống xe, Nhan Hoan bị thương tổn có chút kinh hoảng,
không muốn bị bất luận kẻ nào đụng vào.
Hạ Thiệu Nhiên tìm áo sơ
mi mới, một cái mền cùng hòm thuốc giao vào trong tay Tiểu Anh nói:
"Giúp tôi chăm sóc cô ấy." "Ừ" Tiểu Anh cầm đồ xuống lầu, Hạ Thiệu Nhiên đem điện thoại gọi cho Tiếu Trạch.
Cho dù vết thương trên người
ứa máu nhỏ, cho dù đầu tóc rối bời hình tượng cực độ không xong, Nhan
Hoan cũng không nguyện ý lại bị bất kỳ người xa lạ đụng chạm, coi như cô gái cũng không được.
Tay Tiểu Anh dừng ở giữa không trung rụt
trở về, bông băng thả lại hòm thuốc, từ trên ghế salon đứng lên, một lát sau bưng một ly nước nóng trở lại, đưa về phía Nhan Hoan. "Uống nước
thôi."
Nhan Hoan không có nhận, nhìn chằm chằm chén nước hốc mắt
dần dần đỏ lên, hết sức ẩn nhẫn tâm tình của mình. Tiểu Anh để chén nước xuống lại ngồi xuống cùng với cô chờ đợi người đến đón cô.
Cửa
nhà họ Hạ cơ hồ là bị người dùng lực đụng vỡ, phát ra tiếng vang rất
lớn, Nhan Hoan vừa nhìn người tới, phịch một cái từ trên ghế salon đứng
lên, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt đùng đùng rơi xuống.
Tiểu Anh cũng đi theo, nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng ở cửa, đáy mắt hốt hoảng hô hấp dồn dập.
"Nhan Hoan!" Tiếu Trạch ba chân bốn cẳng tới đây, mắt như X quang xem kỹ
người trước mắt, vết máu khô khốc trên trán, gương mặt sưng đỏ khiến anh trong cơn giận dữ, tâm muốn giết người.
"Em muốn về nhà. . . . . ." Trong mắt Nhan Hoan mang nước mắt, nói: "Dẫn em về nhà."
Tiếu Trạch đau lòng thay cô lau nước mắt. "Đừng khóc, chúng ta về nhà."
Tiểu Anh vừa nhìn Nhan Hoan khóc, không biết tại sao, chóp mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên.
Tắm rửa qua, thay quần áo khác, Hạ Thiệu Nhiên một thân nhẹ nhàng khoan
khoái xuống lầu, anh như vậy làm cho người ta rất khó liên tưởng đến
người lãnh khốc vô tình máu tanh bạo ngược.
Tiếu Trạch nặng nề nói cảm ơn, Hạ Thiệu Nhiên hơi hất cằm hướng Tiểu Anh nói: "Muốn cám ơn thì cám ơn cô ấy."
Hạ Thiệu Nhiên không nói Tiếu Trạch cũng không chú ý đến bên sofa còn có một cô gái thanh lệ ngọt ngào đang đứng.
Tiếu Trạch nói cám ơn, Tiểu Anh ngừng ý muốn rớt nước mắt, hít hít lỗ mũi
khoát tay nói không cần cảm ơn. Tiếu Trạch không có lãng phí thời gian
suy đoán quan hệ giữa cô cùng Hạ Thiệu Nhiên, sau khi cảm ơn liền dẫn
Nhan Hoan rời đi.
Người sau khi đi, biệt thự to như vậy có vẻ đặc biệt an tĩnh, Tiểu Anh ngồi trở lại ghế sa lon, thuốc khử trùng cùng
rượu thuốc sát thương thả lại trong hòm thuốc. Hạ Thiệu Nhiên lau chùi
tóc ngồi xuống bên người cô. Mùi dầu gội thơm ngát thay thế mùi máu tanh nồng đậm.
Tiểu Anh cắn môi dưới, hốc mắt ửng đỏ, đậy nắp hòm thuốc, câu nệ ngồi.
Hạ Thiệu Nhiên để khăn lông xuống, chăm chú nhìn cô, "Hù sợ?"
"Ừ." Một giọt nước mắt rơi vào trên mu bàn tay trắng nõn. Hạ Thiệu Nhiên để
khăn lông xuống, tay trái nâng cằm cô lên, ngón cái tay phải lau đi nước mắt trong đôi mắt đã tuôn ra, hỏi: "Khóc cái gì?"
"Dáng vẻ mới vừa rồi của anh rất đáng sợ."
"Lá gan lúc nào thì nhỏ thế."
Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, đứng dậy đến tủ rượu, lấy bình rượu cùng một
cái ly trở lại, tự rót tự uống. Tiểu Anh hít hít lỗ mũi nói: "Đột nhiên
phát giác cô gái rất yếu đuối, luôn bị người đàn ông khi dễ, gặp phải
người đàn ông hư luôn là thua thiệt."
Hạ Thiệu Nhiên uống một hớp rượu nói: "Cũng có cô gái thường bạo lực với đàn ông."
"Lý Khuynh Tâm sao?" Trong đầu Tiểu Anh nhớ lại hình ảnh đi nhà xưởng chế
độc dưới đất ở Lạc Thành, Lý Khuynh Tâm bản lĩnh, nói: "Dạng lợi hại
giống như cô ấy dù sao cũng là số ít, tuyệt đại đa số cô gái vẫn rất nhỏ yếu, giống em, giống Nhan Hoan."
"Em nói không sai." Hạ Thiệu
Nhiên ngửa đầu uống rượu, cay vào cổ, rượu qua dạ dày, buồn càng đậm.
"Trước tôi biết một cô gái nhỏ, gọi Diệp Nhu."
Âm thanh