XtGem Forum catalog
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325393

Bình chọn: 9.00/10/539 lượt.

mơ hồ chui vào trong lỗ tai.

Khác phái?

Tiểu Anh bỗng chốc nghiêng đầu ưỡn thẳng lưng, nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh, mắt không chớp, tâm tình căng thẳng, chờ nghe tiếp.

Hạ Thiệu Nhiên khom

lưng, cầm chai rượu lên rót vào trong ly, sau một hồi lâu mới mở miệng

nói: "Cô ấy bị. . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên mím môi, cuối cùng không nói

ra mấy chữ kia.

Anh không nói, Tiểu Anh hình như có thể đoán được cô gái ấy xảy ra chuyện gì.

"Đám người tổn thương cô ấy chính là tập đoàn bí 7 sau lưng Kim Cách Tư, bọn họ bắt cô ấy uy hiếp tôi, bảo tôi thay bọn họ làm việc." Hạ Thiệu Nhiên thở dài, "Là tôi làm liên lụy tới cô ấy."

"Ách, là thế này phải không?" Tiểu Anh hỏi: "Cô ấy đâu? Như thế nào?"

Hạ Thiệu Nhiên lại hớp một ngụm rượu, lưng tựa vào ghế sofa, con ngươi

nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà nói: "Chết rồi."

"Chết?"

"Tự sát."

Không nhịn được chịu khuất nhục liền tự sát sao?

Tiểu Anh hiểu rõ, cho nên Hạ Thiệu Nhiên thấy Nhan Hoan bị người khi dễ sẽ

mất khống chế nổi điên khát máu, tất cả đều bởi vì bạn gái anh trước đó

cũng chết như thế. Cũng hiểu anh rõ ràng thích mình vẫn lại một lần lại

một lần vạch rõ giới hạn giữa hai người.

Anh sợ cô, sợ cô bị thương tổn.

Trong lòng có một chút đau, Tiểu Anh cắn môi dưới, tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lạnh lẽo.

"Tôi là nhân vật nguy hiểm." Trong tiếng nói của Hạ Thiệu Nhiên sảm tạp các loại bất đắc dĩ cùng không đành lòng.

Trong sạch đối với cô gái mà nói còn quan trọng hơn sinh mạng. Tiểu Anh nghĩ, nếu như mình gặp phải loại chuyện đó cũng sẽ giống như Diệp Nhu, dùng

chết để tìm kiếm giải thoát sao? Cô có thể sẽ giống như Nhan Hoan nghĩ

muốn trả thù, lộ ra ánh mắt hung ác thù hận.

"Em không sợ."

Ở trong nhận thức của cô, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên đời này, cô

nguyện ý tan xương nát thịt cùng theo đuổi tình yêu của cô.

Hạ Thiệu Nhiên chống lại mắt của cô, từng chữ từng câu nói: "Nhưng tôi sợ."

"Sợ cái gì? Sợ em bị thương tổn sao?" Tiểu Anh nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, "Cho dù có loại chuyện đó xảy ra, anh sẽ chạy cứu em sao? Huống chi em

cũng rất thông minh, có thể chạy trốn từ trong tay Kim Cách Tư, người

khác muốn khi dễ em, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!" Nói rất tự tin, thật ra thì trong lòng một chút khuyến khích cũng không có.

Hạ Thiệu Nhiên cũng không có trả lời chắc chắn cái gì, chỉ là rất nhanh

tay của cô, sức lực cỡ này khiến Tiểu Anh đau đớn, vừa ý là vui mừng. Cô cảm thấy đó chính là Hạ Thiệu Nhiên cho cô cam kết, bất luận cô gặp

phải nguy hiểm gì, anh cũng chạy tới đầu tiên cứu cô.

. . . . . .

Đêm khuya ở Lạc Thành, gió mát đìu hiu.

Đầu đường yên tĩnh lạnh lẽo âm u, cô gái tóc dài dáng người lung lay, bước

chân chậm rãi đi lại trên đường xi măng sau cơn mưa ướt lạnh, một đôi

giày cao gót màu đỏ thay phiên đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang cộp

cộp, trong đêm khuya nghe có chút hù người.

Cô gái dung mạo rất

xinh đẹp, tóc dài đen bóng, mắt to đen lúng liếng, lông mi cong như

liễu, môi đỏ mọng như lửa, hơn nữa vóc người cao gầy, mười phần hấp dẫn.

Đột nhiên một đạo bóng đen nhảy xuống từ tầng hai, chỉ thấy ánh sáng chợt

lóe ở dưới ánh trăng. Người đàn ông tốc độ nhanh, làm cho người ta ứng

phó không kịp, thời điểm người phụ nữ phản ứng kịp cô đã bị người đàn

ông giữ chặt mánh khoé hung hăng áp chế ở trên vách tường lạnh lẽo, phát ra một tiếng thốt buồn bực.

Âm thanh kia nghe vào trong lỗ tai

người đàn ông thật sự mê người. Người đàn ông mang theo mặt nạ màu bạc

đem môi lại gần, cách môi đỏ mọng cô gái thở dốc chỉ có millimet. Hai

người dán quá gần, cô gái bởi vì thở dốc ngực phập phồng từng phát từng

phát ma sát lồng ngực nam, tư thế này không nói ra được mập mờ.

Cô gái cười ha ha, âm thanh ngọt ngấy kiều mỵ mê người, "Mạng lưới tình

báo của tập đoàn K xác thực cường đại, thời gian ngắn như vậy tìm đến

tôi, còn kinh động Ảnh đại nhân ngài, thật là ngại quá đấy."

Ảnh

đè ép cô, mặt nạ màu vàng kim hé mở tròng mắt đen ở dưới từ trên xuống

dưới quét qua mặt cô gái, tốc độ chậm chạp, giọng nói mang theo hấp dẫn, "Bởi vì là cô."

"Ha ha!" Cô gái cười, con mắt sắc bỗng chốc trở

nên lạnh, "Bởi vì tôi là Diệp Nhu, lẻn vào tập đoàn K trộm đi bác sĩ D

tướng quân nghiên cứu chế tạo thuốc đặc biệt sao? Rơi vào trong tay anh, coi như tôi xui xẻo, nói đi, anh muốn chơi như thế nào?"

Mắt Ảnh hung ác lạnh lùng nói: "Giết chết cô."

"NO! NO! NO!" Diệp Nhu lắc đầu, con ngươi khiêu khích: "Muốn giết tôi tuyệt

đối sẽ không tự ra tay, người trên đường đều biết, Ảnh đại nhân phụ

trách tình báo tập đoàn K, chưa bao giờ giết người. Muốn tự tay chấm dứt tôi, chỉ có một phương pháp. . . . . ."

Mắt Diệp Nhu khép hờ

nhìn chằm chằm Ảnh, hơi thở rối loạn, môi đỏ mọng vừa muốn đè xuống,

mánh khoé lấy được tự do. Ảnh lui về phía sau một chút, giọng điệu chán

ghét nói: "Cô như vậy, thật làm cho người ta ngán!" Xoay người, cất

bước, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm.

Diệp Nhu dựa vào

tường, thở hổn hển, vỗ ngực một cái, lẩm bẩm: "May mà anh lâm trận bỏ

chạy, bằng không tôi không biết kết thúc dạng