Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324793

Bình chọn: 7.5.00/10/479 lượt.

hấm dứt, sau

này tôi và anh tốt nhất không cần chạm mặt nữa. Về phần cô, cô gái đáng

yêu. . . . . ." Za¬ck không chút để ý thu hồi chủy thủ, dạo bước đến

trước mặt Tiểu Anh, Tiểu Anh theo bản năng dựa vào hướng Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên đưa tay che chở cô, ánh mắt cảnh cáo Za¬ck không cho đến gần.

Za¬ck đối với cảnh cáo của anh không để vào mắt, mỉm cười, cúi đầu, khuôn mặt màu đồng lại gần Tiểu Anh, rỉ tai. . . . . .

Mặt của Tiểu Anh liền vọt đỏ, vừa tức vừa thẹn. Za¬ck hướng cô khoát tay hài lòng rời đi, Tạp Uy đi theo.

Lỗ tai Hạ Thiệu Nhiên rất thính tinh tường nghe được lời nói của Za¬ck,

anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tiểu Anh đỏ bừng, không một

tiếng vang đi hướng bên ngoài ngõ nhỏ.

Tiểu Anh nhìn ra anh đang tức giận, cẩn thận từng li từng tí đi theo. "Tay của anh vẫn còn đang chảy máu."

". . . . . ."

"Tôi giúp anh băng bó một chút!"

". . . . . ."

"Này, có phải anh tức giận hay không." Tiểu Anh kéo tay áo T shirt của Hạ

Thiệu Nhiên, "Nếu tôi biết sẽ gặp phải tên hải tặc kia, nói gì cũng

không bảo anh đi cùng tôi đến chợ phiên."

Hạ Thiệu Nhiên dừng bước lại, hạ thấp đầu nhỏ nhìn xuống. Thử nghĩ xem, nếu mình không đi theo cô sẽ có kết quả gì.

Có thể bị người bắt đi hay không, thật như vậy, anh khẳng định sẽ không

còn được gặp lại cô, cho dù về sau may mắn gặp được, cũng không biết sẽ

là dáng vẻ gì.

"Thật xin lỗi á..., hại anh bị thương." Tiểu Anh chu môi, không dám giương mắt nhìn anh.

"Lần sau không cần lỗ mãng như vậy, tôi có thể tránh thoát." Hạ Thiệu Nhiên lạnh nhạt nói.

"Ồ!" Tiểu Anh ngẩng đầu, mím môi cười. Hết cách rồi, cô trời sinh chính là người có nụ cười đáng yêu.

Ngõ hẻm, Tiểu Anh cẩn thận từng li từng tí cuộn tay áo T shirt của anh, lộ

ra một vết dao, cô cởi khăn vuông màu hồng từ trên cổ ra quấn trên cánh

tay của anh, nói: "Trước tìm bệnh viện xử lý miệng vết thương này một

chút đã."

"Không cần, vết thương nhỏ." Hạ Thiệu Nhiên nhấc chân đi về phía trước, nói: "Tiếp tục đi dạo chợ phiên."

Tiểu Anh không nhúc nhích, "Bị thương thành như vậy thì đi dạo thế nào."

Hạ Thiệu Nhiên đứng ở ngõ hẻm, nhìn đường phố đèn dầu sáng rực, đám người

chơi đùa, nói: "Bỏ lỡ hôm nay, còn phải đợi đến khi khác, không phải cô

rất thích đi dạo chợ phiên sao?" Không biết còn có lần sau nữa hay

không.

"Tôi giống loại người biết rõ anh bị thương còn kéo anh đi dạo phố sao, loại ngườikhông có tim không có phổi sao?" Tiểu Anh mếu

máo nói.

"Ngày mai tôi sẽ đi."

". . . . . ."

Tiểu

Anh có chút khổ sở, không muốn cùng anh tách ra, nhưng cũng không có lý

do gì bảo anh tiếp tục ở lại nơi này du ngoạn cùng mình, vì vậy, thu

thập xong tâm tình, cằm nhỏ nâng lên, chủ động khoác tay anh, "Đi thôi,

trước tiên đem miệng vết thương đã, rồi tiếp tục đi dạo chợ đêm, chợ

phiên rất khuya mới hết, sau đó chúng ta đi ăn khuya. . . . . ."

Tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay, Hạ Thiệu Nhiên bị động bị cô dắt đi. Tay của cô rất mềm rất ấm áp, anh đang nghĩ, cô gái nhỏ mảnh mai như vậy, tại sao

có thể có dũng khí cường đại như vậy thay anh ngăn cản dao.

Núi

lửa yên lặng đột nhiên bộc phát, nham thạch nóng bỏng nóng chảy phun ra, làm cho người ta rung động nhiệt huyết sôi trào, một lòng không cách

nào an tĩnh.

. . . . . .

24h, phòng khám bệnh, bác sỹ cởi

khăn tay băng bó vết thương tiện tay ném vào trong thùng rác sau lưng,

Tiểu Anh nhìn bác sỹ rửa sạch vết thương cho anh, bôi thuốc, băng bó, cả quá trình Hạ Thiệu Nhiên ngay cả lông mi cũng không chớp một cái.

Ra khỏi phòng khám bệnh, Tiểu Anh nói: "Tôi đột nhiên có chút mệt mỏi,

không muốn đi dạo chợ phiên nữa." Trong lòng biết rất rõ ràng khả năng

lần này là một lần cuối cùng hai người gặp mặt, Tiểu Anh vẫn quyết định

thuận theo Hạ Thiệu Nhiên nói ý nghĩ chân thật, vì mình để lại ấn tượng

tốt trong lòng anh. Bởi vì cô biết, từ vừa mới bắt đầu Hạ Thiệu Nhiên

cũng không nguyện theo cô ra ngoài, hiện tại anh bị thương, tiếp tục tùy hứng, sẽ không tốt.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, không có lên tiếng.

"Ngày mai anh còn phải bay, hay là vầy, về sớm nghỉ ngơi một chút đi!"

". . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên như cũ không có tỏ thái độ.

"Này, chúc anh thuận buồm xuôi gió." Tiểu Anh lưu luyến không rời: "Tôi đi đây."

Hạ Thiệu Nhiên mở miệng: "Tôi tiễn cô."

"Không cần, khách sạn tôi ở cách đây rất gần, đi đường vòng là đến. Gặp lại!"

Bóng dáng biến mất dưới ánh sáng lung linh của phố xá, Hạ Thiệu Nhiên

đứng ở trước phòng khám bệnh thật lâu mới đi hướng ngược lại hướng cô

đi.

Đêm khuya, Tiểu Anh nằm trên giường lớn trằn trọc trở mình,

đặc biệt không cam lòng cùng Hạ Thiệu Nhiên cứ như vậy tách ra, dự đoán

ông trời có thể làm cho họ gặp nhau lần nữa.

"Làm thế nào, rất

luyến tiếc anh đây!" Trong lòng loạn khiến cô hướng về phía không khí

cằn nhằn: "Hạ Thiệu Nhiên, về sau chúng ta còn có thể gặp mặt sao? Còn

có thể sao? A! Thật khó chịu! Không chịu nổi, tôi muốn làm chút gì, nếu

không tôi nhất định sẽ phải hối hận."

Tiểu Anh giống như một đuôi cá “phịch” ra từ trên giường, chân không nhảy xuống giường, trong ngăn

kéo lấy ra va li hàn


Insane