
iệu Nhiên
đưa tay ngăn cản thang máy muốn khép lại. Trong thang máy chỉ có một vị
nhân sĩ tây trang tinh anh màu trắng, cùng một cô gái váy đỏ tóc dài,
thang máy vừa lúc không có cài đặt thiết bị theo dõi, theo cửa thang máy đóng lại bên trong vang lên tiếng trầm muộn buồn bực. . . . . .
Bãi đỗ xe ngầm.
"Ding" cửa thang máy mở ra, Hạ Thiệu Nhiên người mặc tây trang màu trắng tay
xách cặp công văn, cùng mặc Lạc Tiểu Anh váy đỏ từ trong thang máy đi
ra. Một hàng xe con, Hạ Thiệu Nhiên chọn một chiếc xe hơi màu đen cũ
khiêm tốn nhất, mắt tỏa ra bốn phía, dao găm theo cửa sổ thủy tinh tạo
thành khe hở nhẹ nhàng mở khóa cửa, cùng Tiểu Anh lúc này rời đi thôi.
Xe bay nhanh lắc lư trên đường hướng khách sạn. Một lần trộm bảo vật hữu
kinh vô hiểm, nếu như không có đám tội phạm kia làm rối chuyện sẽ thuận
lợi hơn, nếu như. . . . . .
Hạ Thiệu Nhiên giương mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, cô gái áo đỏ bộ mặt mệt mỏi, giảm bớt tốc độ xe.
Trời mới biết, tại sao lần này anh phải kéo cô vào vũng nước đục.
Hạ Thiệu Nhiên trước hết để cho Tiểu Anh về khách sạn chờ anh, mình cùng
người giao dịch treo giải thưởng, sau khi kim tượng rời tay, khi trở về
Tiểu Anh đã ngủ rồi.
Mặc một bộ quần dài kiểu Thái cô co ro thân
thể nằm trên ghế sa lon, vừa gội đầu, tóc rối bù mềm mại xõa ra. Chân
nhỏ dưới váy dài có vẻ đặc biệt trắng nõn.
Hạ Thiệu Nhiên cởi mặt nạ xuống, bưng tách cà phê ngồi xuống đối diện ghế sa lon, thưởng thức nói cà phê kiểu Thái, nhìn cô.
Làm một nữ sinh không có tiếp nhận qua huấn luyện đặc thù mà nói, trong
trọn cả quá trình cô trộm kim tượng có biểu hiện vô cùng tốt. Gan lớn,
cơ trí, trí nhớ được, phản ứng nhanh nhẹn, có tiềm chất trộm.
Tư
thế ngủ không thoải mái, Tiểu Anh nhướng mày lên lật người ra phía
ngoài, thân thể nghiêng một cái, sau đó, từ từ, một chân rủ xuống, khoác lên mặt đất, tiếp đó, một cái chân khác lại rớt xuống, cuối cùng cả
người từ từ đi xuống.
Cả hình ảnh giống như máy phát hình đang
quay chậm, "Bịch bịch" Người rơi trên mặt đất. Hạ Thiệu Nhiên bưng tách
cà phê nghiêng mặt qua một bên, lồng ngực rung động.
Anh đang cười, dạ, anh đang cười.
"Ừm! ! !" Lạc Tiểu Anh còn buồn ngủ phát ra tiếng rầm rì lười biếng, xoa tóc rối bời ngồi dậy. Con mắt nửa híp đột nhiên chứng kiến thấy người đàn
ông đang ngồi đối diện ghế sa lon thì giật mình, bận rộn lo lắng mở to
hai mắt, vuốt tóc thuận, sửa sang lại quần áo, từ trên sàn nhà bò dậy
ngồi vào trên ghế sa lon, vẻ mặt có chút lúng túng, cô hỏi: "Chừng nào
thì anh trở về?"
"Mới vừa."
"Vậy anh thấy tôi ngã trên mặt đất tại sao cũng không đỡ, thiệt là." Tiểu Anh xoa xoa cái mông nhỏ,
nhe răng trợn mắt. "Rõ ràng cũng vào sanh ra tử với anh rồi."
Hạ
Thiệu Nhiên để tách cà phê xuống, từ trên túi áo móc ra chi phiếu cho
cô, "Tôi sẽ trả cho cô tiền thuê." Đó là toàn bộ tiền thuê trộm kim
tượng, mức giá cao, lớn muốn chết.
"Tôi không muốn." Tiểu Anh
nhìn cũng chưa từng nhìn, liền trực tiếp cự tuyệt, bĩu môi nói: "Tôi
giúp anh cũng không phải là vì tiền."
Hạ Thiệu Nhiên nhìn coi con số trong chi phiếu làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, hỏi: "Đó là vì cái gì?"
"Đi cùng với anh đó!"
Hạ Thiệu Nhiên giương mắt, trong mắt rõ ràng nhiều hơn một thứ khác.
Tiểu Anh vì mình nhanh mồm nhanh miệng mà đỏ mặt, giải thích: "Tôi nói là đi cùng với anh trộm bảo vật rất có ý tứ."
Nhìn Hạ Thiệu Nhiên thu hồi chi phiếu, Tiểu Anh không muốn là nhanh như thế
cùng anh tách ra, nên nói: "Nếu anh thật muốn cảm ơn tôi mà nói...,
không bằng mời tôi ăn cơm, cùng tôi đi dạo chợ phiên chủ nhật, như thế
nào?"
"Ăn cơm có thể, đi dạo chợ phiên, không có hứng thú."
"Nhưng tôi muốn đi cùng anh."
". . . . . ."
"Cái người này, làm sao anh không thú vị như vậy!" Tiểu Anh chu môi ngồi
xuống bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên, hai tay chống ghế sa lon nghiêng đầu nói: "Chợ phiên chủ nhật có thể có ý tứ, mua bán cái gì đều có, đặc sắc địa
phương, tới Thanh Mai mà không đi dạo một chút, coi như theo tôi đi, có
được hay không?"
". . . . . ."
"Anh đừng trầm mặt, đi đi!"
". . . . . ."
"Xem như tôi cầu xin anh."
". . . . . ."
"Nhanh đáp ứng đi!" Tiểu Anh lay động cánh tay của anh, cô gái nhỏ làm nũng van xin anh.
Có rất ít cô gái ở trước mặt anh tùy hứng làm nũng, cố tình gây sự, anh
cũng sẽ không cho họ cơ hội như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cõi
lòng mong đợi, Hạ Thiệu Nhiên miễn cưỡng khạc ra một chữ "Được."
"Ha!" Tiểu Anh vui mừng huơ tay múa chân, cái mông nhỏ nhảy cẫng lên trên ghế sofa, Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, Tiểu Anh le lưỡi an định lại, cúi đầu hai tay chống ghế sa lon kiềm chế chân, khóe môi cong lên, nụ
cười ức chế không được.
Chợ phiên chủ nhật ở Thanh Mai thật lớn
từ ba giờ xế chiều đã bắt đầu, dân bản xứ cầm đống đồ đặc sắc thủ công
mỹ nghệ của quê hương cùng tác phẩm nghệ thuật dân tộc tập hợp phía
trước, còn có các nghệ nhân biểu diễn đầu đường, không chỉ có như thế,
nơi này còn hội tụ thức ăn ngon nước Thái, các loại đồ ăn vặt để cho
người ta chảy nước miếng không ngừng.
Vì tham gia chợ phiên này
mà Tiểu A