
ải Cảnh Triệt vô cùng tốt với Khuynh Tâm sao! Chuyện gì
cũng cưng chiều em ấy, nuông chiều ấy, để tự nhiên, sớm muộn Khuynh Tâm
cũng sẽ thích anh ta, chỉ là vấn đề thời gian."
"Nếu được như vậy là tốt." Thu Phi Phi thở dài: "Thật ra thì ta cũng sớm hối hận vì để Khuynh Tâm lấy chồng."
Hạ Thiệu Nhiên gắp một viên bánh sủi cảo lên nói: "Con gái sớm muộn gì cũng đều phải lập gia đình."
Thu Phi Phi nói tiếp: "Đàn ông sớm muộn gì đều phải cưới vợ. Nhiên, năm nay cũng ba mười đi!"
"30 rồi."
"Định lúc nào thì cưới vợ đây?"
". . . . . ."
"Diệp Nhu đã đi gần ba năm rồi, con cũng nên suy tính chuyện của mình một
chút, ta coi trọng cô gái lần trước con mang về rồi, hai ngươi có hy
vọng chưa?"
"Sư mẫu!" Hạ Thiệu Nhiên để đũa xuống, Thu Phi Phi
khoát tay, "Được rồi được rồi, ta không hỏi, con ăn đi, ta đi xem nha
đầu Khuynh Tâm kia một chút."
"Dạ." Hạ Thiệu Nhiên lần nữa cầm chiếc đũa lên, không một tiếng vang ăn sủi cảo.
Hành lý của Lý Khuynh Tâm đơn giản, chỉ có chính cô cùng một bộ điện thoại
di động. Trong đại sảnh phi trường ầm ĩ, Hạ Thiệu Nhiên cùng Lý Khuynh
Tâm ngồi ở trên ghế chờ máy bay. Ngồi cạnh là một đôi tình nhân nhỏ, hai người rúc vào với nhau nhìn tạp chí du lịch mới ra lò.
Cô gái nói: "A! Nghe nói bầy ngựa Y hương ở Nhật Bản giữ ấm không tệ, chúng ta từ Finland bay thẳng đến Nhật Bản nhé."
Mặt người đàn ông chán ghét, "Anh ghét cá sống. Nếu không đi nước Thái,
nhìn xem, trong sách có giới thiệu, Thanh Mai, trấn đẹp nhất."
Cô gái cúi đầu nhìn hình: "Cách ruộng hoa anh túc rất gần nhé!"
Thanh Mai, trấn đẹp nhất.
Hạ Thiệu Nhiên bởi vì địa danh hai người này nói, chân mày nhíu lên.
Nghiêng đầu quét qua tạp chí trong tay người đàn ông, hình quán cà phê
trấn đẹp nhất đường hoàng dẫn vào tầm mắt.
Hạ Thiệu Nhiên quay
đầu trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía trước, tròng
mắt nửa hí, cằm căng thẳng, tay cầm thành quyền, giống như là làm ra
quyết định khó khăn nào đó.
Bỗng dưng, anh đứng lên từ trên ghế, dã man lại bá đạo đoạt lấy tạp chí từ trong tay người trẻ tuổi, xách va li hành lý rời đi.
Dáng vẻ lãnh khốc dọa sợ đôi tình nhân nhỏ, ấp úng không dám nói lời nào.
Lý Khuynh Tâm mang theo tai nghe nhạc dữ dội phản ứng kịp, đứng lên hướng
về phía Hạ Thiệu Nhiên hô to, "Đi đâu thế? Không phải anh đi về sao?"
Hạ Thiệu Nhiên không để ý cô, xách hành lý xuyên qua đám người, lấy điện
thoại di động ra ra lệnh cho Thạch Nam: "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì,
trước khi trời tối, đem tất cả《tạp chí du lịch》đã tiêu thụ trên thị
trường thu hồi lại cho tôi, còn có tồn kho tòa soạn, những hình có liên
quan trong máy vi tính của bọn họ, toàn bộ đều thu hồi lại, toàn bộ."
Giọng điệu nóng nảy hung ác, thiếu chút nữa khiến Thạch Nam ở trước máy vi tính quan sát động tác màn ảnh nhỏ té ghế.
Hoàng hôn, trời mưa, đường phố vắng lạnh, người đi đường thưa thớt. Một vị
cầm cây dù màu đen, người đàn ông mặc tây trang vẻ mặt khẩn trương, bước nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn phía sau lưng, tay run run từ trước ngực móc khăn tay ra lau chùi dấu tích mồ hôi đổ trên trán. Bước
chân người đàn ông tăng nhanh quẹo vào hẻm nhỏ, thời gian chỉ một giây
đồng hồ, cây dù màu đen rơi xuống vũng nước trầm tích trên đất, đôi tay
giơ cao ra ngoài.
Một nòng súng màu đen nhắm ngay cái trán người
đàn ông, người đàn ông hoảng sợ, con ngươi thình thịch nhìn chằm chằm.
"Pằng" súng ngắn giảm thanh vang lên một âm thanh ngắn ngủi, người đàn
ông ngã xuống, mắt trợn trừng, máu trên đầu tràn ra, xen lẫn trong nước
mưa, dính vào cây dù.
Sát thủ dùng nòng súng vạch tây trang người đàn ông ra, một quyển tạp chí quăn xoắn bị kẹp ở lưng quần . Sát thủ
rút tạp chí ra, nhếch miệng tràn ra cười lạnh, bộ dáng âm trầm kinh
khủng.
Mưa, tí tách dưới đất, sát thủ lướt qua thi thể, hướng mục tiêu kế tiếp tiến đến.
Khách sạn, hành lang. Hạ Thiệu Nhiên dễ dàng mở khóa cửa một gian phòng khách ra lắc mình đi vào, dép đặt ở cạnh cửa, hiển nhiên khách trọ không có ở đây.
Bên trong gian phòng sạch sẽ chỉnh tề không có dấu vết bị
người động qua, Hạ Thiệu Nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, lập tức bị cảnh
tượng trên giường dọa sợ ngây người.
Ánh mắt của người đàn ông,
vô số tấm ảnh tròng mắt người đàn ông đặt từ đầu giường tới cuối giường, con ngươi đen nhánh không mang theo một chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn
về phía ống kính, không phải mắt của anh thì là mắt của ai.
Hạ
Thiệu Nhiên còn chưa có từ trong giật mình khôi phục lại như cũ, liền
nghe thấy một âm thanh hơi nhỏ vang lên bên ngoài phòng ngủ, âm thanh
khóa cửa. Chân đạp bệ cửa sổ nhanh nhẹn bay lên bệ cửa sổ núp sau tấm
rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề.
Tiểu Anh ngâm nga bài hát đi vào,
hướng về phía hình phủ kín trên giường khoát tay, "Này, ta đã trở về, có nhớ ta hay không!" Túi xách đặt ở bên giường, Tiểu Anh ngã xuống
giường, sờ nâng một tấm hình, hướng về phía ánh mắt sắc bén trên hình,
lầm bầm lầu bầu: "Ngày mai sẽ phải trở về nước, mới vừa rồi mua rất
nhiều đồ ở bên ngoài, mệt chết đi được. Một mình anh ở nơi này rất tịch
mịch sao? Chắc chắn