
trên ngực gã.
“Ối!” Một nắm đấm dội tới, bị người ta nhẹ nhàng gạt qua một bên. Trên cặp mắt kính gọng vàng lóe lên một tia sáng kỳ dị, ánh mắt đằng sau cặp mắt kính nhìn gã đàn ông đó bằng vẻ hết sức lạnh lung.
“Mày làm gì đấy?” Gã đàn ông đó nổi điên, đứng bật dậy. “Ông đây bị mày ấn gãy cả xương rồi, muốn ăn đòn phải không?”
Cho dù gã không đánh lại cái ả bạo lực kia, nhưng giải quyết cái tên ốm yếu trói gà không chặt này hẳn không thành vấn đề.
“Nếu xương sườn của anh bị gãy, phần xương gãy rất có khả năng sẽ đâm vào phổi của anh, như thế anh sẽ không sống được quá nửa tiếng. Còn nếu phần xương gãy đâm vào động mạch của anh, anh sẽ không sống được quá mười lăm phút. Và nếu phần xương gãy đâm vào tim anh, anh sẽ không sống được quá một phút.” Chân Lãng đưa tay, nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay. “Nếu muốn chết thì hãy cử động nhiều một chút, tôi sẽ tính thời gian cho anh.”
Nắm đấm dừng lại giữa không trung, gã đàn ông đơ ra hệt như bức tượng được tạc từ gỗ, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển thành tím, cuối cùng trắng bệch: “Tôi… tôi…”
“Còn nữa…” Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, thoáng mỉm cười. “Tôi là bác sĩ, anh đuổi tôi đi tức là từ chối điều trị, do đó bệnh viện không cần chịu trách nhiệm về vấn đề kéo dài thời gian, làm lỡ việc điều trị. Anh nhớ gọi điện nói với người nhà một tiếng, kẻo sau này kiện cáo ra tòa bị thua thì tốn kém lắm.”
Tay gã cũng cứng đờ, như không thể co lại được: “Tôi… tôi nên làm thế nào đây?”
Phía sau cặp mắt kính có một tia sáng lóe lên, Chân Lãng từ tốn nói: “Qua biểu hiện vừa rồi của anh khi hò hét, rất có thể anh thật sự đã gãy xương, có điều việc này cần phải kiểm tra kỹ càng hơn mới biết được.”
Khuôn mặt thô kệch ấy như sắp khóc đến nơi, gã đàn ông lắp bắp hỏi: “Kiểm… kiểm tra cái gì?”
“Việc này do anh quyết định thôi.” Chân Lãng liếc nhìn nắm đấm vẫn đang giơ cao đó, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. “Nếu xương sườn thứ nhất hoặc thứ hai của anh bị gãy, xương quai xanh và xương bả vai rất có thể cũng sẽ gãy theo, phần xương gãy có khả năng đâm còn vào các cơ quan nội tạng hay mạch máu lớn trong lồng ngực gây ra tổn thương, ví dụ như làm rách phế quản, tổn thương trái tim hoặc não. Nếu là phần xương sườn phía dưới bị gãy, vậy thì có khả năng gây tổn thương cho các cơ quan nội tạng vùng bụng, đặc biệt là gan, lá lách, thậm chí cả thận. Anh nên hết sức cẩn thận, kẻo lại làm gãy cả xương sống và xương chậu, tốt nhất là đừng cử động đậy, nếu không các mảnh xương vụn có thể sẽ đâm vào đâu đó.”
“Anh… anh đừng nói nữa…” Nắm đấm ở giữa không trung kia không ngừng run lẩy bẩy. “Tôi kiểm tra, tôi kiểm tra hết, anh viết phiếu kiểm tra cho tôi đi!”
“Vậy anh hãy đi chụp X-quang trước, sau đó chụp cắt lớp não bộ, rồi siêu âm, chụp cộng hưởng từ. Để phòng ngừa tình huống không hay, nên xét nghiệm máu nữa!”
Đang là tháng Tư, thời tiết không lạnh không nóng, nhưng chiếc áo mỏng duy nhất trên cơ thể người nào đó lại ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy dọc xuống hai gò má, sắc mặt trắng bệch chẳng còn giọt máu nào: “Tại sao lại phải xét nghiệm máu chứ?”
“Tôi sợ anh đã xuất hiện hiện tượng chảy máu trong, nhỡ đến lúc làm phẫu thuật mà lại phải xét nghiệm máu thì không còn kịp nữa, chẳng bằng bây giờ đi xét nghiệm luôn, khi cứu mạng anh cũng phải nhanh hơn một chút.”
“Được, vậy tôi đi ngay…”
* * *
Một gã đàn ông mồ hôi đầm đìa ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đi như bay, nắm đấm vẫn giơ cao không dám buông xuống. Khi chiếc xe lăn lao vùn vụt vào trong thang máy, một chú nhóc đang mút ngón tay gần đó liền kéo áo mẹ, nói với giọng hết sức dễ thương: “Mẹ ơi, nhìn kìa, siêu nhân…”
“Y tá…” Sau khi những cuộc kiểm tra, chụp chiếu kết thúc, xác nhận tính mạng của mình không có vấn đề gì, gã đàn ông đó mới dám buông cánh tay đã cứng đờ, mất hết cảm giác xuống, giũ nhẹ chiếc áo đã ướt đầm, hỏi: “Cho tôi hỏi một chút nhé, ở đây có phải có một bác sĩ tên là Chân Lãng không?”
“Bác sĩ Chân ư?” Cô y tá chớp chớp hai hàng mi chân ruồi. “Anh muốn nói tới bác sĩ Chân đãkiểm tra cho anh lúc đầu phải không?”
“Là người đó á?” Gã đàn ông mở tập giấy dày cộp trong tay, cuối cùng đã tìm thấy hai chữ rồng bay phượng múa ở khung đề nghị các hạng mục kiểm tra, lặng lẽ móc chiếc ví gần như chỉ còn lại cái vỏ ngoài, nhẹ nhàng hít vào một hơi, thở dài than vãn: “Nếu hai người bọn họ mà bắt tay hợp tác với nhau, một kẻ đánh người, một kẻ cứu người, thế thì thật đúng là còn hiểm độc hơn cả Mà lúc này cái kẻ còn hiểm độc hơn cả Hoàng Thế Nhân1,rõ ràng là một tuồng cướp bóc…”
Mà lúc này cái kẻ còn hiểm độc hơn cả Hoàng Thế Nhân đó đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng làm việc, trong ánh mát hiện lên nét cười vui vẻ.
Phía bên kia con đường, một người bước thoăn thoắt ra ngoài cửa tiệm chụp hình, chỉ bước chân đã đi qua được dòng xe đông đúc, một tay bám vào hàng rào phân cách, nhẹ nhàng nhảy qua, bước vài bước tới cổng bệnh viện, sau đó biến mất.
“Bác sĩ Chân!” Tiếng gõ cửa vọng vào.
Khuôn mặt được trang điểm tinh tế, nụ cười nhã nhặn, mái tóc dài buông xõa qua vai, trên người không chỗ nào không phải l