
ết Hải ra xa, thét lên:
- BUÔNG TAY, KHÔNG AI ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TA HẾT!
- ĐỆ MUỘI TỈNH LẠI ĐI, THIÊN HÀN ĐỆ ẤY CHẾT RỒI!_ Thiết Hải cũng hét lên.
- THIÊN HÀN CHƯA CHẾT, HUYNH ẤY CÒN SỐNG KHÔNG AI ĐƯỢC CHIA TÁCH CHÚNG TÔI!_ Như Ngọc nói như hét nàng ôm chặt lấy thể xác đã lạnh của Thiên Hàn khóc òa lên.
Nhìn cảnh tượng này không ai không đau lòng cả, Vân Lan quay hẳn người đi không dám nhìn tiếp, nàng đã tận mắt chứng kiến Như Ngọc đau lòng như thế nào khi nâng thanh kiếm đó lên và cũng nhìn thấy sự cố chấp của muội ấy thế nào khi từ Kỳ Sơn về đến hoàng cung không buông tay Thiên Hàn ra mặc dù mọi người đã cố hết sức tách bàn tay ấy ra.
- NGƯờI ĐÂU! MAU ĐƯA VƯƠNG PHI RA NGOÀI!_ Thiết Hải lạnh lùng ra lệnh.
Sau tiếng hét của Thiết Hải, mười mấy tên lính thị vệ cùng xông vào lôi Như Ngọc ra trong tình trạng vừa khóc vừa giãy dụa. Còn thiết Hải y cũng quay lưng đi với Như Ngọc đối mặt vào tường như che dấu điều gì đó ở y với mọi người. Bất chợt, Như Ngọc vùng ra khỏi đám thị vệ, nàng nhảy nhanh lên chỗ thể xác của Thiên Hàn rút ra một đoạn kiếm nhỏ tự kề vào cổ mình hăm dọa:
- Ai còn bước đến gần đây ta sẽ tự sát cho kẻ đó xem!
- NHƯ NGỌC!_ Thiết Hải tức giận rống lên.
Nhưng Như Ngọc lại phớt lờ đi cơn nóng giận ấy của Thiết Hải mà nói:
- Không ai được chia cắt chúng tôi hết! Thiên Hàn, muội không buông tay huynh đâu nếu huynh thật sự đi thì muội cũng sẽ đi theo huynh.
Như Ngọc nói dứt lời liền giơ thanh kiếm lên đâm vào chính mình. Hành động của nàng nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.
CHAP 74: SƯ PHỤ
Bốp!
Một sự đau rát truyền từ bên má phải nàng đến trí óc. Như Ngọc bàng hoàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, kế đó cả thân thể nàng như bị nhất bổng lên không trung rồi bay thẳng ra ngoài. Nơi ngoài cửa không hiểu từ bao giờ Vĩnh Quy và Vĩnh Tắc đã đứng chực sẵn chờ đón nàng ở đó.
Vừa chụp được Như Ngọc cả hai đã túm chặt lấy không cho nàng dãy giụa rồi kéo thẳng nàng ra khoảng giữa sân. Trong khi còn chưa hiểu chuyện gì thì trước mắt nàng Thạch Bằng, Kỳ Phương, Lạc Minh đã thấy họ đang ở trước giữa sân cùng nhìn nàng. Quay đầu lại nhìn căn phòng thì thanh kiếm ngắn của nàng bị ai đó ném ra rơi lẻng kẻng dưới chân nàng.
- Tất cả ra hết bên ngoài và đóng chặt của lại!
Giọng nói như ra lệnh kia vang lên giữa hoàng cung không chút kiêng nể, nàng nhận ra được đó không phải là giọng của Thiết Hải càng không phải của thái hậu, vậy đó là giọng của ai sao lại có thể khiến cho mọi người ngoan ngoãn nghe theo mà lần lượt ra khỏi phòng. Như Ngọc khó hiểu quay sang nhìn Kỳ Phương mong chờ một câu giải thích.
Kỳ Phương như hiểu nàng nghĩ gì, y bước đến bên cạnh Như Ngọc dùng tay xoa xoa vào má phải cho nàng bớt đau nói:
- Đau lắm đúng không Ngọc nhi! Tuy cái tát đó vô tình nhưng lại giúp cho muội bình tâm lại trách làm chuyện ngu ngốc.
- Người đó, cái giọng nói đó …của ai…Thiên Hàn._ Như Ngọc lắm bắp nói, câu nói lộn xộn không ai hiểu được.
- Người đánh vương phi rồi là Đồng Nhân lão tiên, sư phụ của vương gia!_ Thạch Bằng lên tiếng.
Một phút để nàng hiểu ra mọi chuyện, chợt nghĩ ra một điều gì đó mà gương mặt nàng thoáng qua một tia vui mừng vội hỏi:
- Sư phụ của Thiên Hàn có phải người đến cứu y không?
Thạch Bằng gật nhẹ đầu, nhận được câu trả lời đó Như Ngọc hết sức vui mừng nàng chạy như bay lại căn phòng muốn vào đó nhìn người cứu Thiên Hàn. Nhưng khi vừa chạy đến thì bên trong phòng đã phát ra tiếng nói giận dữ:
- Đã bảo không ai được vào, kẻ nào trái ý thì kéo đi chém hết cho ta!
Như Ngọc sững cả người trước cánh cửa, nàng tròn mắt nhìn cánh của đã đóng kín nữa muốn bước vào nữa lại không dám. Bây giờ nàng mới cảm nhận được khí thế của người phát ra câu nói này vô cùng bức người, không ai có thể cưỡng lại được.
- Vương phi xin dừng lại và chờ bên ngoài đây đi! Đồng Nhân lão tiên xưa nay nói là làm, hơn nữa trong lúc người chữa trị cho người khác không ai được phép quấy rầy nếu không người sẽ bỏ mặc không cứu nữa cho dù đó có là ai!
- Kể cả Thiên Hàn sao?_ Như Ngọc hỏi vặn lại Thạch Bằng
- Phải! Dù là vương gia, đệ tử chân truyền của người!_ Thạch Bằng gật đầu, cùng là đệ tử 6 năm của người lẽ nào y còn không hiểu tính sư phụ của mình, lời đã nói ra là bất di bất dịch.
Như Ngọc nghe Thạch Bằng nói thế thì buồn vô cùng, nàng ngồi xuống cạnh ngay cửa rồi kề sát tai vào cánh cửa nghe ngóng bên trong. Không cho nàng vào thì nàng nghe, vì mạng sống của Thiên Hàn chuyện gì nàng cũng nghe theo nhưng cứ mãi bắt nàng ngồi yên bên ngoài chờ đợi nàng thật sự không chịu nổi. Thà cứ để nàng như thế này, dù không nghe được cái gì cũng vẫn thấy lòng an tâm hơn. Mãi chú ý đến những âm thanh bên trong Như Ngọc không hề đếm xỉa đến mọi người xung quanh đang nói gì cả mà cho dù nàng có muốn nghe thì với ngọn lửa trong lòng đang lo lắng này nàng cũng không hiểu được họ nói gì. Nhưng mưa lâu cũng thấm đất, lời họ nói qua nói lại chí ít cũng lọt được vào não nàng vài câu và giúp cho nàng biết một điều: thì ra suốt ngày hôm nay Kỳ Phương, Lạc Minh, Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc, và Thạch Bằng đã băng rừng vượt suối để