
ị, hai chân thon dài, cần cổ trắng
như tuyết, không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Nhất là bộ ngực, hoàn toàn khít chặt không có nửa khe
hở, cố tình để cho người ta nhìn thấy phần da thịt kia mà có vài phần mơ màng.
Mà nước canh bánh bao nóng hổi của Cổ Thược, không sai
không lệch, không xiên không vẹo, bắn lên chính giữa ngực của cô ta, trên bộ đồ
đen quý giá để lại một dấu vết kỳ quái.
“A!” Cũng bất chấp rụt rè, Vương Thiếu Hoàn bị nóng
thét chói tai nhảy dựng lên, ngón tay kéo quần áo mỏng manh không ngừng rung
rung, cố gắng làm nước nóng kia cách ra khỏi làn da của mình, hai chân nhảy
nhảy, giống như con tôm bị nhúng vào nồi nước sôi.
Cổ Thược cũng không nghĩ tới một miếng vô tình của
mình lại tạo ra hiệu quả như vậy, vẻ mặt thương hại đứng lên đưa tay ra, ngẫm
nghĩ lại lại rụt trở về, khoanh tay nhìn cô ta.
“Bịch…”
“Bịch…”
Hai cái gì đó trong động tác kịch liệt của Vương Thiếu
Hoàn rớt xuống, nặng nề rơi xuống bên chân hai người, nhất thời hấp dẫn sự chú
ý của Cổ Thược. (Hớ hớ, bắt đầu đoán xem nó là
cái gì)
Tròn tròn, chất liệu mềm mại như bóng nước, hai cái
trên mặt đất, rung rung lắc lắc.
Cổ Thược đưa tay chọc chọc, cảm giác không tệ, còn lưu
lại nhiệt độ cơ thể ấm ấm. Lại ngẩng đầu, người nào đó đã hai tay che ngực,
cứng nhắc. Quên luôn sức nóng, quên luôn kêu thét, quên luôn nhảy lên, cũng ngơ
ngác nhìn hai vật hình cầu trên mặt đất đầy bụi.
Khóe môi Cổ Thược kéo ra một nụ cười thật to, ánh mắt
đĩnh đạc dừng trên bộ ngực đối phương, giống như muốn nhìn xuyên qua, “Thì ra
cũng là đồng loại a.” (Chết
mất thôi, tác giả có vẻ nhạy cảm cái chuyện này nhở. Hị hị)
Sắc mặt Vương Thiếu Hoàn từ xanh chuyển hồng, từ hồng
thành tím, rồi lại biến thành trắng bệch, ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm Cổ
Thược, máy móc xoay người cất bước về phiá cửa.
“Chờ một chút.” Cổ Thược liếm liếm môi, thờ ơ lấy di
động ra, “Cô vừa nói cái gì? Tôi ở cùng với Chân Lãng nhiều nhất là ba năm?”
Không đợi Vương Thiếu Hoàn đáp lời, cô đã nối thông
điện thoại trong tay, ấn vào nút loa ngoài, “Thú y, hai ta quen biết bao lâu
rồi?”
Người bên kia trầm ngâm, tiếng nói rõ ràng truyền đến,
“Hai mươi hai năm.” (Chả
biết gì mà cứ trả lời như đúng rồi =)))))
“Tốt.” Cổ Thược cười gập điện thoại lại, nhướng mày
nhìn Vương Thiếu Hoàn, “Tiểu thư, có muốn mượn phòng thay đồ hay không, để cô
cất kỹ bóng của cô trước đã?”
Vương Thiếu Hoàn sa sầm mặt, trong mắt cháy rực ngọn
lửa, không nói một lời, hai chân cứng nhắc chỉ muốn nhanh chóng ra cửa lên
chiếc xe cao cấp của mình, cô bảo tài xế rời đi nửa tiếng, lúc này chắc cũng đã
về.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào cánh cửa, phía sau truyền
tới giọng nữ ngọt ngào, “Vừa nãy tôi thấy có người dừng xe trước cửa quán chúng
tôi rồi đi mất, nơi này là khu vực cấm đỗ, tôi cũng không biết là xe nhà ai,
chỉ có thể gọi người tới kéo xe đi rồi.” (Há há, đòn này
hiểm)
Ngoài
cửa, tài xế nhà họ Vương quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc xe hàng hiệu
màu bạc.
“Này!” Phương Thanh Quỳ lén lút trườn tới bên bàn, một
đôi mắt đẹp phát sáng ngời ngời.
Cổ Thược vỗ vỗ cái bụng đã ăn no, thu vẻ mặt bạn tốt
vào trong mắt, dường như trong trí nhớ của cô, Phương Thanh Quỳ chỉ có lúc nhìn
tiền mới có thể phát ra ánh mắt như vậy, tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác,
“Gì?”
“Chân Lãng thật sự có tiền như thế?” Hai con mắt đều
đã thành hình $_$, Phương Thanh Quỳ chống cằm, giọng nói hết sức chờ đợi.
“Đại khái vậy.” Cổ Thược bĩu môi, “Chỉ nhiều chứ không
ít.”
Quen biết nhiều năm như thế, cô tuy chưa từng hỏi
nhưng tốt xấu gì cũng là quan hệ thân thuộc, có lẽ cũng dự đoán được một cái
đại khái đi.
“Vậy đây chẳng phải là Vương
lão ngũ kim cương rồi còn gì?”
Phương Thanh Quỳ cảm thán, tấm tắc khen, “Đàn ông tốt như vậy, nếu như gả cho
anh ta, vậy thật là tốt.”
* Vương lão ngũ: cách nói dân gian TQ: 5
tiêu chí
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp;
thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở
nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề,
kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng,
cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới
xung quanh.
(theo blog của Vio & Bino)
“Cậu đi mà theo đuổi!” Cổ Thược rất phóng khoáng chỉ
chỉ cửa lớn bệnh viện đối diện, “Nếu sẵn sàng té gãy hai cái sương xườn, cậu
còn có thể đuổi tới chỗ làm việc của anh ta đấy.”
Ánh sáng trong mắt Phương Thanh Quỳ lưu chuyển, tràn
ngập kiều mị, “Cậu chưa nghe nói qua là tính cách quá giống nhau thì không thể
ở chung một chỗ sao?”
“Vậy sao?” Cổ Thược nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
“Ngẫm lại, thật sự là một bụng hại nước hại dân như nhau thì cũng giết người
không thấy máu như nhau.”
“Người đàn ông lý tưởng của tớ là người có thể bị tớ
kêu đến hét đi, mà không phải cái loại đàn ông vừa liếc mắt đã biết tớ suy nghĩ
gì vân vân.” Phương Thanh Quỳ ch