
ấy thiên lôi cuồn cuộn, tình
thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang).
Cô ta đọc quá nhiều tiểu thuyết hạng ba, hay là bị
phim truyền hình tẩy não, một câu chẳng có chút sáng tạo nào như thế mà cũng
nói ra được?
“Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ truyền ra ngoài chuyện
tình cảm nam nam của hai người, phải biết rằng trong nước đồng tính luyến ái là
cấm kỵ một khi bị người ta phát hiện tình xảm giữa hai người, không chỉ tiền đồ
của cậu bị tiêu hủy, cả đời Chân Lãng cũng sẽ bị hủy, nếu cậu thật sự yêu anh
ấy, để anh ấy đi đi.”
Lúc này Cổ Thược mới thật sự tin đầu óc cô gái này có
vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ.
Nhưng…
Ánh mắt Cổ Thược nhìn chằm chằm tấm ngân phiếu, suy
nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
Cô gái này làm thế nào có thể hiểu lầm cô với Chân
Lãng, cô không quản được, dù sao cô với cái tên kia cũng chẳng có nửa điểm liên
quan, mười vạn tệ này với cô mà nói chỉ là vô ích, vô ích thì không nên nhận.
“Nhìn cậu như vậy có vẻ đã qua lại với không ít đàn
ông, nếu cậu thích tôi có thể giới thiệu cho cậu, nhưng sau này cậu đừng gặp
Chân Lãng nữa.”
Thấy cô do dự, Vương Thiếu Hoàn hất cằm, “Chỉ cần cậu
buông tay, anh ấy chắc chắn sẽ thích con gái.”
Cổ Thược gần như gặp ảo giác, mình là nữ diễn viên
đáng thương bị ép buộc bị ức hiếp bị chà đạp trên TV, lúc này cô nên rưng rưng
cầm ngân phiếu, hay nên im lặng xé nát, cắn môi run run nói —— tôi thật sự yêu
anh ấy, tôi không cần tiền của cô nhưng tôi sẽ rời khỏi anh ấy.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy toàn bộ tóc gáy đứng nghiêm
chào, từng đợt lành lạnh.
Liếc mắt nhìn sang Phương Thanh Quỳ đứng bên cạnh điện
thoại, đang quăng cho mình ánh mắt dò hỏi có muốn trợ giúp không, cô lắc lắc
đầu rất nhẹ, Phương Thanh Quỳ hiểu ý tiếp tục nói chuyện điện thoại, trong mắt
đã ánh lên tia giận dữ.
Cổ Thược thuận tay cầm lấy máy tính trên bàn, nói rất
nhanh, “Đây là cái giá tốt nhất để tôi rời khỏi Chân Lãng?”
“Đúng!” Vương Thiếu Hoàn đã không muốn giấu đi cường
thế của mình nữa, nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Thược, “Các người ở cùng nhau cũng
chỉ là vui đùa một chút thôi, không thể là cả đời, tình cảm đồng tính luyến ái
tối đa cũng chỉ được ba năm, cho cậu mười vạn cũng đã đủ để cắt đứt rồi.”
“Đủ để cắt đứt?” Ngón tay Cổ Thược phi như bay, chỉ
nghe thấy tiếng máy tính lách cách vang lên, “Cô có biết Chân Lãng một tháng
kiếm được bao nhiêu không?”
Vương Thiếu Hoàn sửng sốt, con mắt Cổ Thược lóe sáng,
giống như đang cười chế giễu, “Chân Lãng bây giờ đang là bác sĩ mổ chính ngoại
khoa số một toàn quốc, không chỉ biết làm thủ thuật gan thận mà còn biết phẫu
thuật tim, những người phải làm thủ thuật như vậy đều là những bệnh nhân bệnh
nặng, đừng nói ba hay năm vạn, ngay cả mười, hai mươi vạn để mời bác sĩ động
dao cũng bỏ ra được, đúng không? Mà mười hay hai mươi vạn đối với nhiều gia
đình bây giờ cũng chưa là gì, chỉ cần có thể mời được bác sĩ mổ chính. Một
tháng Chân Lãng chỉ cần làm hai ba cuộc giải phẫu như vậy, ít nhất kiếm được
hơn hai mươi vạn, cộng thêm tiền lương tiền thưởng vân vân, cứ coi là một năm
ba trăm vạn, ba năm kiếm được một nghìn vạn.” Cô bỗng nhiên dừng lại, đẩy máy
tính tới trước mặt Vương Thiếu Hoàn, “Anh ta có tiền đồ không tệ, tôi cùng với
anh ta ba năm, cũng lấy được một nửa tài sản của anh ta, khoảng tầm năm trăm
vạn. Mà cô nói là giá tốt nhất, chắc cũng phải vượt qua con số này tôi mới để
mắt đến, tôi cộng thêm ba trăm vạn, tám trăm vạn. Cô trả được nhiều như vậy,
tôi lập tức rời khỏi, còn đảm bảo sẽ lột sạch Chân Lãng buộc nơ đưa đến trên
giường cô.”
Cô càng nói càng thoải mái, còn Vương Thiếu Hoàn trước
mặt lại vẻ mặt xám ngoét, nhìn chằm chằm vào chữ số trên máy tính của Cổ Thược,
nửa ngày vẫn chưa có phản ứng.
“Anh ấy…” Thật lâu sau, Vương Thiếu Hoàn mới miễn
cưỡng nghẹn ra được một chữ, sau đấy thì nói không nổi nữa.
Cô nghĩ rằng mười vạn với một nhiếp ảnh gia là một
khoản tiền không nhỏ, mà cô cũng nghĩ rằng đồng tính luyến ái cũng rất nhanh
thay đổi bạn tình, cô nghĩ chi nhiều như vậy Cổ Thược nhất định sẽ đi, mới có
thể chắc chắn như vậy mà đến tìm đối phương, không nghĩ tới lời nói của Cổ
Thược vào tai lại làm cô không cách nào cãi lại. Tám trăm vạn cho một người
đồng tính luyến ái, nếu bị ông nội biết, cô căn bản không cách nào ăn nói.
Cổ Thược gắp bánh bao, “Được rồi, nói xong, chi không
nổi thì xin mời đi đi.”
Vương Thiếu Hoàn hít sâu một hơi, “Tôi đã điều tra qua
về Chân Lãng, ở bệnh viện nhiều năm như vậy anh ấy chưa từng kết giao với những
người đàn ông khác, nói cách khác, chỉ cần cậu biến mất anh ấy sẽ khôi phục lại
bình thường, mà với địa vị thân phận của tôi, làm cho một con người lớn như cậu
biến mất cũng chưa chắc đã là chuyện khó khăn gì.”
Phim tình cảm lãng mạn biến thành phim thù tình xã hội
đen?
Cổ Thược không thèm quan tâm đến cô ta, dùng sức cắn
bánh bao nhỏ.
“Phốc…” Một vệt canh từ trong bánh bao bắn ra ngoài,
đến ngay giữa ngực Vương Thiếu Hoàn.
Ngày hôm nay Vương Thiếu Hoàn mặc một bộ váy ngắn bó
sát, bó quanh vòng eo nhỏ, thân hình kiều m