
thì đặc
biệt khinh thường.
“Vương gia
sốt ruột làm gì, tân nương tử cũng sẽ không chạy.”
“Đúng..đúng,
muốn động phòng cũng không vội, việc uống rượu này chỉ trong chốc lát thôi, huống
chi vương gia……” Một người nhìn Long Trác Việt, mắt phượng dài nhỏ mỏng, ánh mắt
lộ ra kiêu ngạo hung hăng càn quấy, nói xong lời cuối cùng, hắn lại không có hảo
ý thân mật, mắt liếc Long Trác Việt một cái, trong tươi cười tràn đầy giọng mỉa
mai: “Huống chi vương gia hiểu hay không cái gì gọi là động phòng ah?”
Lời này vừa
nói ra, mọi người ầm ầm cười to.
Tuy rằng
không có nói thẳng, nhưng ý tứ cũng là thật sự lộ ra khinh miệt, một kẻ ngu đần cũng sẽ động phòng sao? Chớ để cười chết người
rồi.
Nhìn mọi
người cười đến thoải mái, Long Trác Việt mở to một đôi mắt mê ly, mang theo
ngây thơ cùng vẻ mặt ngơ ngác, hắn khó hiểu gãi gãi cái ót, rồi sau đó cũng đi
theo nhếch miệng nở nụ cười, bộ dáng kia, hiển nhiên so với người bên ngoài
càng vui vẻ!
Tiếng cười
dần dần đi xa, Nhan Noãn nghe cười vui vẻ nhất chính là Long Trác Việt, cái
trán bốc lên ba đường hắc tuyến, rõ ràng tiếng cười véo von động lòng người,
như dòng suối trong veo trơn trượt chảy vào trái tim, lại làm cho người ta có một
loại cảm giác muốn bóp tắt thanh âm xúc động kia.
Tên ngốc quả
nhiên không có mắt nhìn, ngay cả người khác cười nhạo cùng châm chọc đều không
phân biệt được, lại còn vui vẻ cùng cười theo bọn họ nữa.
Long Trác
Việt rất không tình nguyện bị người khác kéo đi, kỳ thật, mà nói hắn càng muốn
cùng nương tử động phòng. Thế nhưng gặp mọi người tham gia hôn lễ của hắn vui vẻ
như vậy, hắn lại cảm thấy chính mình không nên làm người khác mất hứng.
Trong phòng
tân hôn, Nhan Noãn nghe ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, sau một lúc lâu
tiện tay tháo xuống, đem khăn voan xốc lên, ném tới trên giường, bất quá rất
nhanh, một cái tay nhỏ như ngọc lại lần nữa cầm lên, dịu dàng mềm giọng chỉ ra
chỗ sai nói: “Vương phi, khăn voan này phải đợi phu quân đến vén lên mới được.”
Nhan Noãn
liếc mắt, chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi dịu dàng đang đứng, một
đôi mắt to đen nhánh hữu thần, giờ phút này lóe ra vẻ mặt oán giận, khuôn mặt
tròn tròn lấp ló hai cái má lúm đồng tiền, bởi vì nàng nhẹ mím môi khiến má lúm
đồng tiền cũng đi theo như ẩn như hiện.
Nhan Noãn
xinh đẹp đầu lông mày có chút nhíu lại, trong mắt nhàn nhạt phóng ra một ánh
nhìn sắc bén, nữ tử này trong trí nhớ của nàng cũng không có tồn tại, ở đâu xuất
hiện: “Ngươi đây là đang chỉ trích ta?”
Nhìn qua
ánh mắt Nhan Noãn rõ ràng không vui, nữ tử trong nội tâm bỗng chốc hồi hộp, vội
vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám, chỉ là ở nhà nghe các lão nhân nhắc tới,
khăn voan phải đợi phu quân vén lên mới may mắn.”
Ánh mắt sắc
bén, khiến cho nàng chỉ dám nhìn trộm một cái trả lời, còn có thêm loại cảm
giác cả người lạnh run .
Nhan Noãn lạnh
nhạt liếc nhìn nữ tử một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, quan sát hỉ phòng không đồng
ý nói: “Ở trên đại đường ta đã vén qua một lần, đã có điềm xấu rồi, cũng không
để ý lại thuận tiện vén lên một lần.”
Lúc này
trong phòng, ngoại trừ nàng cùng một cái nha hoàn bên cạnh, cũng không còn người
khác, phòng rất đơn giản, cũng không giống như trong tưởng tượng những người
hoàng thất cái kiểu tráng lệ, cùng với có thể thấy được đồ cổ vàng bạc châu báu
xa hoa, thế nhưng làm cho người ta liếc mắt nhìn qua lại có loại cảm giác rất
thoải mái, thiếp vàng chữ hỉ dán tại trên tường, trên ngọn nến hiện lên một đôi
long phượng, ánh lửa toát ra phập phồng, bốn phía trên bàn vuông to, bày biện
rượu hợp cẩn, cây long nhãn, đậu phộng cùng táo đỏ.
Trên giường
điêu khắc hoa văn, trải phẳng lên là tơ lục tốt nhất chế thành chăn hỉ, trên mặt
chăn thêu hình uyên ương nghịch nước khuếch trương phu thê đằm thắm tốt đẹp mơ
màng.
Nữ tử nghe
Nhan Noãn nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm, thời gian dần qua có
chiều hướng vặn thành mặt bánh bao, nàng cũng là muốn đền bù lại một chút thiếu
sót không tốt lúc trước.
Ở trên đại
đường Vương phi chính mình tự vén khăn hỉ lên hành động có chút đem nàng hù dọa
rồi, bất quá đã vén lên, nàng ngay cả muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
Nhan Noãn đột
nhiên thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn nữ tử, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Nô tỳ Nhan
Song Song, là nha đầu hồi môn của Vương phi.”
Họ Nhan?
Nhan Noãn
trong mắt chợt hiện lên một tia nghi ngờ, một cái nha hoàn cũng họ Nhan? Chẳng
lẽ là người nào sinh hài tử được ban thưởng họ cho hạ nhân.
Cùng lúc đó
yến khách* trong hành lang
(* Yến
khách : khách mời ăn tiệc, khách tiệc rượu.)
“Vương gia,
vi thần kính người một ly, chúc người sớm sinh quý tử.”
“Tốt nhất
là ba năm ôm hai, người người thông minh lanh lợi.”
“Ta chúc
vương gia cùng vương phi ân ái lâu dài.”
Long Trác
Việt bị một ít đại thần cùng thế gia công tử bao bọc vây quanh, mỗi người ngoài
miệng nói xong lời nói chúc mừng, nụ cười trên mặt là vui mừng như vậy, giống
như thiệt tình vì hắn vui vẻ, thành ý thay hắn chúc mừng.
Mà chỉ có
chính bọn họ biết rõ, đối vớ