
hậm rãi từ trong góc đi ra, nhìn theo hướng Úc Phi Tuyết, rất lâu không rời đi.
Trước khi rời khỏi kinh thành, Lãnh Dịch Hạo không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên sau khi Úc Phi Tuyết đáp ứng tiến cung giải thích rõ ràng hiểu lầm, hắn cũng không đi chọc giận cô nàng mèo hoang này, đỡ để nàng lại làm loạn lên.
Đợi đến lúc rời khỏi kinh thành xem, hừm, nàng cứ đợi đấy !
Sáng sớm hôm sau Úc Phi Tuyết tiến cung, nhưng Hoàng đế không muốn gặp nàng. Hoàng hậu lén truyền kiến Úc Phi Tuyết, hơn nữa thái độ đối với nàng vẫn thân thiết như cũ, bà kéo tay Úc Phi Tuyết ngồi lên ghế phượng.
“Bản cung tin tưởng con không phải là đứa nhỏ như vậy, có phải có chuyện gì muốn nói với mẫu hậu hay không ?”
Úc Phi Tuyết gật gật đầu:
“Việc kia……động phòng……”
Thật ra nàng vẫn muốn làm rõ ràng, cái gì gọi là động phòng. Lãnh Dịch Hạo không thể nói cho nàng, sư phụ là nam nhân, cũng không tiện hỏi, Yên Chi nhất định biết, nhưng dù sao ở Xuân Hương Lâu mồm năm miệng bảy, nếu nàng mà hỏi thì chỉ sợ sau này nàng không có mặt mũi nào mà vào Xuân Hương Lâu nữa. Đến lúc đó không may chuyện bất hạnh này truyền ra ngoài thì nàng, Úc Phi Tuyết làm sao có thể loạn giang hồ được nữa !
Cho nên chuyện này đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ.
“Làm sao vậy ?” – Hoàng hậu rất thông cảm vẫy tay cho người xung quanh lui ra.
Úc Phi Tuyết ngượng ngùng thì thầm to nhỏ vào tai Hoàng hậu rất lâu. Lời nói còn chưa xong, Hoàng hậu đã cười nghiêng cười ngả.
Thì ra là thế, thì ra nàng hiểu động phòng là thế này! Đứa nhỏ này đúng là ngốc nghếch đáng yêu!
Nhưng nếu thật sự là như vậy, vậy lời Lãnh Dịch Khánh đúng là thật sự, bọn họ còn chưa viên phòng.
“Yên tâm đi, bản cung sẽ giải thích rõ ràng với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn đang tức giận, chỉ sợ bản cung nói cái gì người cũng không nghe. Chi bằng như vậy, các con trước tiên cứ đi đi, coi như là rời kinh đi thư giãn. Bản cung sẽ tìm cơ hội từ từ giải thích với Hoàng Thượng, đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ lại gọi các con trở về. Chỉ là về phía Hạo Nhi, con phải tốn nhiều tâm sức hơn rồi.” – Hoàng hậu vỗ tay Úc Phi Tuyết, đồng thời tháo chiếc vòng ngọc thúy của mình đeo lên tay Úc Phi Tuyết.
“Đây là vậy của mẫu hậu bản cung, năm đó người đưa cho bản cung, hôm nay bản cung tặng nó cho con. Con à, làm khó cho con rồi !”
“Cám ơn mẫu hậu !” – Hoàng hậu đúng là một người tốt! Tình thương của mẹ trong ký ức xa xưa trong nháy mắt dường như quay về bên cạnh nàng. Úc Phi Tuyết lại một lần nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Sau khi nghe Úc Phi Tuyết kể lại sinh động như thật tình hình sau khi tiến cung và việc Hoàng hậu nhân ái như thế nào, biết cảm thông cho con gái ra sao, Lãnh Dịch Hạo chỉ thản nhiên nói một câu:
“Tốt nhất nàng đừng coi bà ta là người tốt. Nếu không nàng sẽ thất vọng đấy.”
“Này, ngươi là loại người gì vậy ? Sao lúc nào cũng không thấy được người tốt như vậy!” – Úc Phi Tuyết trợn mắt liếc hắn một cái, quay người rời đi thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh thành !
Tương lai của nàng không phải là mơ ! Mặc dù đường đi quanh co một chút, nhưng tiền đồ rất tươi sáng, tương lai thật tươi đẹp!
Rời kinh! Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại giống như việc đã mong đợi từ lâu, cuối cùng đã có thể đến !
Nhất là nghĩ đến tiểu sư phụ đang ở biên quan đợi nàng, tâm tình của nàng lại vô cùng thích thú.
Thật ra nàng cũng đã từng nghi ngờ, vì sao tiểu sư phụ không ở ngoài thành, hoặc là ở nơi nào đó trên đường đợi nàng mà phải đến Ấp Thành nơi biên quan xa như vậy. Nhưng tiểu sư phụ làm như vậy nhất định có lý do của người ! Chỉ cần có thể rời khỏi kinh thành, những ngày hạnh phúc của nàng đến rồi !
Lãnh Dịch Hạo hình như không được vui vẻ như nàng, có Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Tiêu hai người này đồng hành, chỉ sợ dọc đường đi muốn không náo nhiệt cũng không được !
Đoàn xe của ba Vương gia chậm rãi xuất phát lúc bình minh.
Cao cao phía trên hoàng thành, Hoàng hậu đứng nhìn đoàn xe cho đến khi đoàn xe biến mất nơi cuối đường.
“Đại ca, sau này chúng ta hồi kinh, tất cả nhờ vào huynh !” – Lãnh Dịch Tiêu hai mắt đẫm lệ nhìn về phía kinh thành, Yên Chi, ta sẽ rất nhớ nàng.
Hoàng hậu là mẹ ruột của đại ca, bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ trở về.
Lãnh Dịch Khánh vẫn không nói câu nào đi lên phía trước.
Trong xe ngựa, Úc Phi Tuyết cúi đầu, giống như đang trầm tư chuyện gì đó. Cặp lông mi dài khẽ chớp, che đi đôi mắt linh hoạt, lưu lại cái nhìn chỉ trong chớp mắt.
Mới vừa rồi trong đám người, nàng nhìn thấy dì đầu bếp và mấy nha hoàn ở Úc phủ cũng đến, còn thấy được mấy người anh em trên phố của nàng, còn có cả đại sư phụ và nhị sư phụ !
Nhưng mà, người nhà của nàng, phụ thân và tỷ tỷ, sau khi nàng được gả về đây thì không có tin tức về bọn họ nữa. Ngay cả lúc này rời khỏi kinh thành, cũng không có được vài lời của các tỷ. Có lẽ từ ngày nàng rời Úc phủ, nàng cũng đã giống như gánh nặng, bị ném ra bên ngoài. Ai lại đi lưu luyến một gánh nặng đây ?
Vốn nghĩ rằng đối việc này nàng đã sớm rộng lượng cho qua. Nhưng trong giây phút rời