
ều bị mây đen vây quanh,
trong không khí tràn đầy áp lực làm người ta hít thở không thông, Hắc
Viêm Triệt tức giận lật đồ bàn, tất cả những thứ trên đó đều rơi khắp
nơi trên mặt đất, cô gái đáng chết, sao lại ngang ngược như vậy, tính
cách bướng bỉnh như vậy là do ai nuôi ra thật sự là đáng giận.
Á Tư nhìn nhìn rác rơi đầy đất vì không để mình cũng rơi xuống giống như chúng nó, cuối cùng quyết định lại 'chuyện tốt ' lần nửa.
"Chủ nhân, nếu ngài muốn làm hòa với Cổn Cổn thì tôi có cách."
"Ai muốn làm hòa với cô ấy? !" Hắc Viêm Triệt đảo mắt tím, hét lớn một tiếng.
"Ha ha tôi nói sai rồi là Cổn Cổn muốn làm hòa với ngài nhưng mà ngài
cũng phải cho cô ấy một bậc thang đi xuống." Á Tư cười gượng hai tiếng,
nói lời trái lòng.
"Tiếp tục nói." Hắc Viêm Triệt dời sự chú ý lên người anh ta.
"Cách không sợ dùng lại dùng tốt là được, Cổn Cổn sợ quỷ như vậy thì
dùng lại cách lần trước, ha ha kích thích cô ấy một chút ngài xem được
không?
Hắc Viêm Triệt nhăn mày không nói gì. Anh thật sự là không thích làm cách này nhưng mà...
Á Tư đứng ở một bên đợi mệnh lệnh của anh.
"Anh đi sắp xếp." Một lúc sau Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
"Dạ." Á Tư cung kính khom lưng xoay người.
Hắc Viêm Triệt đứng dậy đi ra khỏi phòng sách. Quên đi mặc kệ là dùng
cách gì chỉ cần có thể làm cho cô thỏa hiệp thì cái khác đều không quan trọng, dù sao cũng không phải chưa từng dùng.
Ánh trăng màu trắng bạc rải rắc trên mặt đất, hương thơm mát mẻ ban đêm
tràn ngập trong không trung. ban đêm yên tĩnh chất chứa ánh trăng thần
bí mờ mờ ảo ảo nhìn qua như rất mềm mỏng nhưng lại để lộ ra màu sắc quỷ
dị mê say làm người ta điên cuồng, đương nhiên cũng có thể là ngòi nổ sự sợ hãi ở nơi tối sâu trong lòng người.
Viên Cổn Cổn ngồi xem xem tivi, xem Hắc Viêm Triệt ngồi bên cạnh đang
nhìn tài liệu trở thành người tàng hình nhìn, không chớp mắt nhìn chằm
chằm màn hình lớn trên tường, dường như câu chuyện ở đó có tình tiết hấp dẫn toàn bộ tinh thần của cô nhưng mà chỉ có chính cô hiểu rõ cô đang
lừa mình dối người.
Ngoài Viên Cổn Cổn lừa mình dối người ra còn có Hắc Viêm Triệt, anh cố
gắng nói với mình đừng quản cô nhưng mà mở tài liệu ra cũng không động
đến một tờ, toàn bộ tinh thần của anh đều đặt trên người cô gái quật
cường kia, anh không hiểu cô luôn luôn yếu đuối nhát gan vậy từ khi nào
thì trở nên quật cường như vậy, thật sự là không đáng yêu một chút nào. Trong bầu không khí im lặng quỷ dị này, đột nhiên Viên Cổn Cổn giật mình nhảy xuống giường.
Hắc Viêm Triệt ngước mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Viên Cổn Cổn khẩn trương nhìn khắp nơi, là ảo giác của cô sao? Lúc nảy
có người thổi hơi ở bên tai cô còn dùng loại giọng u oán kéo dài gọi tên của cô.
Viên Cổn Cổn!
Giọng nữ ai oán lại vang lên, Viên Cổn Cổn sợ hãi che lỗ tai, nhớ tới án mạng xảy ra ở phòng số 74 mà Hắc Viêm Triệt từng nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng hoảng sơ của cô, biết rõ còn hỏi : "Sao vậy?"
"Em..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, theo bản năng muốn tìm kiếm anh che chở
nhưng mới phun ra một chữ liền dừng lại, không được cô không thể không
có tiền đồ như vậy không thể ỷ lại anh nửa, không thể để bọn họ có tiếp
xúc thân mật gì nửa.
"Mặt tôi đau quá, Viên Cổn Cổn đưa mặt của cô cho tôi, Viên Cổn Cổn"
Giọng nói ai càng ngày càng thê thảm, dường như Viên Cổn Cổn có thể cảm nhận được có người kéo mặt cô, cảm giác này giống như một giây sau mặt
cô sẽ bị kéo xuống, sợ hãi làm cho cơ thể cô run run hốc mắt đỏ lên
nhìn bộ dáng lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt, cô rất muốn hỏi anh có nghe
thấy tiếng đó hay không nhưng mà...
Hắc Viêm Triệt nhìn cô sợ hãi run run lại cắn răng không chịu tỏ ra yếu
thế với anh, trong lòng khó tránh khỏi hơi sốt ruột muốn cô nói với anh
vì sao phải bướng bỉnh như vậy ngay cả nói chuyện với anh cũng không
muốn.
Viên Cổn Cổn dùng chăn che đầu giống như làm như vậy là có thể trốn đi.
Hắc Viêm Triệt nhìn 'vật thể' quấn chăn không ngừng run rẩy trước mắt
làm anh giận dữ, cô thà rằng như vậy cũng không chịu cầu cứu anh thậm
chí nói thêm một câu cũng không chịu mà anh còn tràn đầy chờ mong cô ngã vào lòng.
Viên Cổn Cổn cuộn mình hàm răng hung hăng cắn môi dưới không để mình
khóc ra thành, tiếng kêu vẫn quanh quẩn rõ ràng bên tai, cô chỉ có thể
giả vờ như không nghe nói với chính mình không phải là thật.
Hắc Viêm Triệt phát nổ xốc chăn phủ trên người cô ra, lửa giận vài ngày này liền bùng nổ trong nháy mắt.
"Em liền bướng bỉnh như vậy? !"
Viên Cổn Cổn hoảng sợ nhìn anh, ở trong trí nhớ của cô anh chưa từng rống lớn tiếng với cô như vậy.
"Sợ vì sao không tìm anh? Em liền chán ghét anh như vậy sao?" Hắc Viêm Triệt kìm chặt cằm cô, hung tợn nói.
Viên Cổn Cổn nước mắt lưng tròng nhìn anh, không biết nên nói cái gì đó.
"Em muốn bướng bỉnh phải không? Anh xem em có thể bướng bỉnh tới khi
nào!" Hắc Viêm Triệt thô bạo kéo áo cô xuống, bàn tay to không chút
thương tiếc xoa xoa mềm mại của cô, trong mắt tím đậm chỉ có phá hủy tất cả, anh càng lui về sau thì co càng được một tấc lại tiến một thước, đủ rồi anh đã nhịn cô quá nhiều rồi, không