
c Viêm Triệt nhàn nhạt nói.
"Thật?"
"Ừ."
"Con đây tha thứ cho cha." Na Tịch Hách kiêu ngạo nói.
"Tùy con." Hắc Viêm Triệt khó chịu lạnh giọng nói.
Na Tịch Hách nhìn nhìn khuôn mặt anh giống như đúc với cậu, vươn tay nhỏ bé ôm cổ anh có lẽ người cha này cũng không tệ ít nhất cũng muốn bảo vệ một người như cậu, chính là mẹ.
Hắc Viêm Triệt sửng sốt, trong lòng dâng lên một chút ấm áp anh có thể
trách ai được nếu không phải lúc trước anh anh đi tìm mẹ con bọn họ thì
bây giờ cậu cũng sẽ thích anh giống Na Tịch Thịnh Duệ, tuy rằng tình
thân của đàn ông trong nhà họ Hắc tương đối nhạt nhưng loại cảm giác này thật ra cũng không tệ, một ngày nào đó cậu cũng sẽ trưởng thành cũng là một người đàn ông, lúc đó cậu liền không có thể thân cận với anh như
vậy nửa, giống như anh và Hắc Viêm Tước thật lâu thật lâu trước kia, anh cũng đã cảm thấy thật ấm áp ở trong lòng Hắc Viêm Tước.
Viên Cổn Cổn vừa ngủ dậy phát hiện mình bị người ta ôm vào trong ngực,
không cần nghĩ cũng biết chủ nhân vòng tay ôm ấp này là ai.
Hắc Viêm Triệt ngủ rất say ngay cả Viên Cổn Cổn tỉnh cũng không biết.
Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ khi ngủ của anh, nhìn dịu
dàng vô hại như vậy khác xa bộ dáng bá đạo lạnh lùng thường ngày, tay
không tự giác nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt anh.
"Tiểu Bàn đừng lộn xộn."
Hắc Viêm Triệt giật giật càng ôm sát thân thể của cô hơn, thì thào lung tung.
Viên Cổn Cổn giống như bị điện giật rụt tay về, ngày hôm qua anh đối xử với Hách Hách tàn nhẫn như vậy sao cô còn có thể mê luyến anh thậm chí
còn muốn ỷ lại và quyến luyến nhiệt độ cơ thể của anh, nghĩ đến đây Viên Cổn Cổn bắt đầu giãy dụa. Hắc Viêm Triệt bị cô gái nhỏ không an phận ở trong lòng đánh thức, mở mắt tím.
Viên Cổn Cổn tránh thoát ôm ấp cũng không nhìn amj cái nào mà rời giường đi tới phòng tắm.
Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của cô, mệt xoa xoa giữa lông mày, cảm thấy đau đầu.
Viên Cổn Cổn cầm bàn chải đánh răng, cố ý xem nhẹ ánh mắt nóng rực phía sau của người nào đó.
Hắc Viêm Triệt cầm lấy bàn chải đánh răng, bắt đầu rửa mặt.
Viên Cổn Cổn rửa mặt xong thì rời, bộ dáng gấp gáp rất rõ ràng chính là không muốn ở cùng anh một giây nào.
Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay cô, nhàn nhạt nói : "Không muốn nhìn thấy anh như vậy?
Viên Cổn Cổn làm như có mắt không thấy có tai như điếc, chỉ lẳng lặng nhìn sàn nhà.
"Chuyện ngày hôm qua..."
"Là tôi sai, từ lúc vừa mới bắt đầu tôi không nên đưa Hách Hách vào nhà
anh, bây giờ tối chỉ muốn đưa Hách Hách về nhà cha tôi, tôi biết Hắc
tiên sinh tài cao quyền lớn, trên cái này thế giới không có chuyện anh
không làm được nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường, cô gái bình
thường này có thể xin anh giơ cao đánh khẽ được không?
Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, không vui
nhếch mày kiếm, anh kiêu ngạo như vậy cũng bằng lòng buông bỏ tự tôn xin lỗi cô mà cô lại trả lại cho anh như thế? Vậy anh vẽ vời thêm chuyện
làm gì, anh cũng không tin cách hai năm thì tính cách của cô có thể gay
gắt hơn anh.
"Nếu như không tha em thì phải làm thế nào đây?"
"Anh..." Viên Cổn Cổn nhìn anh, trong đôi mắt to tràn đầy ủy khuất.
"Cáu kỉnh với anh? Viên Cổn Cổn hai năm trước không được thì hai năm sau cũng không có khả năng đó, nếu em nghe lời anh còn có thể cho em gặp
con trai nếu còn như vậy thì lời nói có gai anh có, cách làm cho em đau
khổ cũng có, không tin em có thể thử xem." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng gằn
từng tiếng nói.
Viên Cổn Cổn nhìn đôi mắt tím mất đi độ ấm mà lạnh như băng kia, cắn cắn môi dưới không nói một câu.
Hắc Viêm Triệt kẹp chặt cằm của cô, vây cô ở góc tường cúi người mạnh mẽ xâm chiếm môi cô.
Viên Cổn Cổn hừ nhẹ , dùng cả tay chân tấn công lại bị anh hóa giải dễ dàng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc anh cần anh lấy.
Cái hôn này mạnh mẽ thô lỗ hơn so với bình thường, làm cho môi Viên Cổn
Cổn đau cũng làm cô đau lòng, ngay lúc cô muốn cắn môi anh, Hắc Viêm
Triệt nhanh nhẹn né tránh thừa lúc cô còn chưa kịp phản ứng hung hăng
cắn ở trên môi cô, máu tươi chảy ra từ môi của cô, Viên Cổn Cổn còn
không kịp kêu đau thì hơi thở liền bị Hắc Viêm Triệt chiếm đoạt.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Hắc Viêm Triệt buông Viên Cổn Cổn thở hổn hển
ra, ngón tay tà mị lau vết máu trên môi mình, nhàn nhạt nói : "Kết cục
phản khán chính là bị thương, tốt nhất em nên nhớ kỹ."
Viên Cổn Cổn che miệng nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt đè nén xúc động muốn ôm cô vào trong ngực dụ dỗ, xoay người rời đi.
Viên Cổn Cổn mềm nhũng trượt xuồng theo góc tường, ngồi xổm dưới đất sờ
sờ vết thương trên môi nhìn vết máu màu đỏ trên ngón tay lẳng lặng rơi
nước mắt, thì ra lúc anh muốn tàn nhẫn thì có thể rất tàn nhẫn lúc muốn
dịu dàng thì có thế rất dịu dàng lúc muốn cưng chiều thì có thể cưng
chiều cô lên tận trời, ngược lại có thể đánh cô xuống địa ngục, Hắc Viêm Triệt tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu anh một chút nhưng vì sao vì sao có
biết anh là như thế này, là một người đàn ông nguy hiểm tôi vẫn không có cách nào chán ghét anh.
Liên tục hai ngày, không khí trong nhà họ Hắc đ