
ên ngoài không thể dùng khả năng đặc
biệt, cũng không thể tức giận liền đổi màu mắt, nếu không sẽ rất phiền
phức, con cần phải hiểu rõ, thế giới luôn không tha một 'tộc khác' như
chúng ta."
Na Tịch Hách quay mặt không để ý anh.
Hắc Viêm Triệt đứng lên ra khỏi phòng.
- - - - - - - - - - - -
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt một tay nắm tay mình, một tay ôm
Na Tịch Hách, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy thật thỏa mãn, có
lẽ cô đã từng đã yêu anh rất sâu, cái loại cảm giác này trong mơ hồ cô
còn có thể cảm nhận được đấy, tuy là nhạt nhưng lại tồn tại chân thật.
Na Tịch Hách nhìn Viên Cổn Cổn và Viên Cổn Cổn nắm tay thật chặt, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu đi.
"Tiểu quỷ, con muốn đi đâu?" Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách, thờ ơ hỏi.
"Tùy... Tiện." Na Tịch Hách không sao cả nói.
"Đi mua quần áo? Sở thú? Hay là khu vui chơi?" Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn.
"Nếu có thể em muốn đi đến nơi trước kia chúng ta từng đến." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, trả lời.
"Chúng ta từng đi qua rất nhiều nơi, em muốn đi đâu?"
"Ừ... Đến nơi nào thường xuyên nhất?"
"Trong nhà và công ty."
"... Vậy thì đến công ty anh đi."
"Được, nhưng mà đi dạo một chút, chờ em tiêu hóa bữa cơm, bữa cơm tiếp
theo em sẽ ăn được nhiều hơn một chút." Hắc Viêm Triệt vừa nói vừa thả
Na Tịch Hách xuống trên mặt đất, nắm tay nhỏ bé của cậu nhàn nhạt nói
"Còn con nửa, tự mình đi nhiều một chút."
Na Tịch Hách không có ý kiến cũng không nói gì, lắc lắc thân mình bước đi.
Cứ như vậy, Hắc Viêm Triệt một tay nắm tay vợ một tay nắm tay con, người một nhà chậm rãi đi dạo xung quanh ở biệt thự, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng nhìn vào cũng là hình ảnh vô cùng ấm áp, quản gia Bạch nhìn
bọn họ, lặng lẽ lau nước mắt ở khóe, thiếu gia trưởng thành rồi... Trong lúc vô tình, ngài ấy đã là cha , trải qua lần này ngài ấy sẽ phải bắt
đầu học biểu đại tình i cảm của mình, bà chỉ hy vọng ông trời đừng trêu
cợt người có tình nửa, để cho bọn họ luôn luôn hạnh phúc như vậy. Edit : babynhox
Viên Cổn Cổn nhìn tòa nhà cao ngất trước mắt này, trong lòng có nhiều
cảm xúc đan xen, ông trời thật trêu đùa, không lâu trước đây cô xuất
hiện tại đây với thân phận là khách, không nghĩ tới sau tìm ra được sự
thật, trở lại đây thì thân phận của cô đã là tổng giám đốc phu nhân.
Từ lúc một nhà ba người tiến vào, trên dưới công ty đều kinh ngạc nhìn
bọn họ, không nói đến chuyện Hắc Viêm Triệt nắm tay một người phụ nữ có
bao nhiêu người giật mình, chỉ là nhìn anh ôm Na Tịch Hách trên tay cũng đủ để mắt của bọn họ phá kính, Na Tịch Hách và anh chính là giống như
từ một khuôn đúc mà ra, muốn phủ nhận quan hệ của bọn họ cũng không thể, ai cũng không nghĩ tới, tổng giám đốc đã có con, nhớ lúc trước ở công
ty đồn đãi, sau khi tổng giám đốc phu nhân rời đi, tổng giám đốc cũng
không đi tìm phụ nữ, vậy bây giờ cô gái xinh đẹp và đứa bé trai này là
từ chỗ nào xuất hiện... Cho nên nói chỉ cần còn sống, thì không chỗ nào
không có kỳ tích.
Na Tịch Hách không vui quét nhìn ánh mắt nhìn chăm chăm của họ, nhất là
ánh mắt của cô gái nào đó nhìn Viên Cổn Cổn làm cho cậu cực kỳ khó chịu.
Hắc Viêm Triệt liếc mắt đảo qua, gần như là lập tức, mỗi người đều không hẹn mà cùng cúi đầu bắt đầu làm bộ bận rộn.
Viên Cổn Cổn hơi không quen nép sát vào bên người Hắc Viêm Triệt, tự nhiên tìm kiếm che chở của anh.
Hắc Viêm Triệt kéo vai cô qua, hưởng thụ sư ỷ lại của cô.
"Trước kia em theo anh cùng đi làm sao?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi.
"Ừ."
"Vì sao?"
"Em là thư ký của anh."
"Thư ký... Nghe qua thật mờ ám." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, trong đầu xuất hiện một hình ảnh tình cảm.
"Đồ ngốc, em đang nghĩ cái gì." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng gõ gõ đầu của cô, khiển trách.
Viên Cổn Cổn xoa xoa đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô với anh.
Lúc Hắc Viêm Triệt đưa Viên Cổn Cổn đến tầng cao nhất, cả trai lẫn gái
vốn đang làm việc đều đứng lên cung kính khom người cùng gọi "Tổng giám đốc."
"Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đi vào văn phòng, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ.
"Vì sao dưới lầu nhiều người như vậy mà trên lầu chỉ có mấy chục người?" Viên Cổn Cổn ngồi ở trên ghế sofa không hiểu nhìn Hắc Viêm Triệt.
"Bọn họ là thư ký." Hắc Viêm Triệt thả Na Tịch Hách lên trên ghế sofa, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn.
"Toàn bộ đều là thư ký?" Viên Cổn Cổn hơi choáng váng.
"Ừ."
"Nhưng không phải thư ký thì chỉ có một sao?"
Hắc Viêm Triệt sửng sốt, đóng tủ lạnh nhìn cô, những lời này lần đầu
tiên cô tới đây cũng từng nói qua, nhưng mà bây giờ cô đã không còn nhớ
những gì trước kia nửa, chỉ còn lại một mình anh còn nhớ mỗi một câu nói cô từng nói, mỗi một việc mà cô từng làm.
"Sao vậy? Em nói sai cái gì sao?" Viên Cổn Cổn bị anh nhìn không được tự nhiên, nhỏ giọng meo meo.
Hắc Viêm Triệt lắc đầu tự giễu "Những lời này sáu năm trước em cũng hỏi qua, khi đó em mới 18 tuổi."
Lúc này đổi lại là Viên Cổn Cổn sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ giọng nói "Chuyện sáu năm trước mà anh còn nhớ rõ như vậy, thật lợi hại."
"Anh... Không thể quên được." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, vô tì