
đi đến trước bàn làm việc của anh, cười ngọt ngào nói "Anh Triệt,
đây là Na Tịch Liễm Diễm, bạn tốt của em, có phải rất đáng yêu hay
không."
Hắc Viêm Triệt ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỗi ngày đều xuất hiện trong
trong đầu anh, nói không ra lời, nhưng vì sao cô trở nên gầy như vậy...
Cô xuất hiện ở đây... Là trở về tìm anh sao?
"Bảo Bảo..." Na Tịch Liễm Diễm ngượng ngùng kéo kéo góc áo Long Tịch Bảo, meo meo.
"Liễm Liễm bạn biết anh ấy không? Cần mình giới thiệu cho bạn không?" Long Tịch Bảo cười khẽ sờ sờ đầu của cô.
Mắt tím của Hắc Viêm Triệt chợt lóe, không rõ rốt cuộc là bọn họ đang làm cái quỷ gì...
"Mình biết anh ấy." Na Tịch Liễm Diễm cười ngọt ngào với anh, meo meo nói.
Hắc Viêm Triệt gắt gao nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không nói nên lời,
làm sao cô có thể không biết anh, đây không phải là nói nhảm sao...
"Anh ấy chính là vị tổng giám đốc trên tivi, họ Hắc đúng không, mình nhớ được ánh mắt của anh ấy là màu tím giống như mắt của Hách Hách." Này
tịch Liễm Diễm chỉ chỉ ánh mắt hắn, cười đến thật vui vẻ.
"Đúng vậy, bạn nhớ anh ấy không?" Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lại chú ý đến nét mặt của Hắc Viêm Triệt.
"Nhớ, lần trước mình nói với anh Duệ là mắt của Hách Hách và mắt của anh ấy giống nhau, anh Duệ còn tức giận đấy." Na Tịch Liễm Diễm nhỏ giọng
meo meo.
"Vậy sao? Vậy được rồi, đã nhận biết xong, chúng ta liền đi chơi đi, anh Triệt chúng ta sẽ không quấy rầy anh, bái bái." Long Tịch Bảo cười vẫy
vẫy tay với Hắc Viêm Triệt, dắt Na Tịch Liễm Diễm xoay người rời đi.
"Đứng lại." Hắc Viêm Triệt hô lớn một tiếng, Long Tịch Bảo lập tức dừng bước, xoay người lại không hiểu hỏi "Sao vậy anh Triệt?" Edit : babynhox
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, đi đến trước mặt Na Tịch Liễm Diễm, nhỏ giọng kêu "Cổn Cổn..."
Na Tịch Liễm Diễm sửng sốt, lập tức cắn chặt môi dưới, bộ dáng muốn
khóc, ủy khuất dựa vào bên người Long Tịch Bảo, "Bảo Bảo, anh ta mắng
chửi người."
Long Tịch Bảo nhìn Hắc Viêm Triệt kinh ngạc thì tiểu ác ma trong lòng đã nằm bò trên mặt đất mà cười, Hắc ác ma à Hắc ác ma, thấy được vẻ mặt
này của anh, thật sự là em không uổng cuộc đời này rồi..."Đừng khóc,
mình dẫn bạn đi chơi, chúng ta không để ý anh ta." Nói xong nắm tay nhỏ
bé của cô xoay người muốn chạy.
Hắc Viêm Triệt ngăn cản trước mặt các cô, mắt tím gắt gao nhìn chằm chằm Na Tịch Liễm Diễm ủy khuất, sao ánh mắt cô nhìn anh xa lạ như vậy,
dường như chính là không quen biết anh, vì sao? Còn có, vì sao cô ấy nói cô tên là Na Tịch Liễm Diễm? Anh Duệ trong miệng cô là ai, là Na Tịch
Thịnh Duệ? Hách Hách là ai... Lo lắng trong lòng càng ngày càng nhiều,
hai năm kiên trì, ngay lúc nhìn thấy cô đã hoàn toàn hóa thành tro tàn,
tế bào toàn thân của anh đều kêu gào muốn hung hăng ôm cô vào trong
ngực, lại muốn hung hăng đánh cô một trận, càng muốn yêu cô thật
nhiều...
Na Tịch Liễm Diễm sợ hãi trốn vào trong lòng Long Tịch Bảo, không biết người đàn ông trước mắt muốn làm cái gì.
"Anh Triệt, anh còn có chuyện gì sao?" Long Tịch Bảo nhếch lông mày,
nhàn nhạt hỏi, thật ra trong lòng đã lật chuyển, em giả vờ cho anh xem!
"Nói rõ ràng, em có ý gì?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô ấy, trong mắt tím rõ ràng có nôn nóng.
"Em không có ý gì, em chỉ là dẫn bạn của em ra ngoài chơi thôi." Long Tịch Bảo nghiêng đầu, vẻ mặt không rõ tình hình.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô ấy một cái, không nói hai lời liền kéo Na Tịch
Liễm Diễm từ trong lòng cô ấy qua, gằn từng tiếng nói "Viên Cổn Cổn, em
nói với anh, anh là ai?"
Na Tịch Liễm Diễm bị lời anh nói làm cho không vui, nhỏ giọng nói "Anh mới tròn vo... Anh mới mập phì đấy..."
Long Tịch Bảo nghe vậy kiềm nén kích động muốn cười, cắn chặt môi dưới
liều mạng kiềm nén mình không cười ra, ngay cả song bào thai cũng không
nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Hắc Viêm Triệt bị một câu nói của cô làm cho thất thần tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra..." Na Tịch Liễm Diễm giãy dụa, không
biết vì sao, theo bản năng cô cảm thấy người đàn ông này sẽ khi dễ cô,
nhưng lại không quá chán ghét anh...
Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô một cái, liền giống như hình thức bọn
họ ở chung trước kia, quả nhiên, người nào đó lập tức im lặng, chỉ là ủy khuất nhìn anh.
Một lúc sau mới yếu ớt nói một câu "Anh còn không buông tôi ra, tôi kêu anh Duệ đánh anh đấy."
Nghe vậy, mắt tím Hắc Viêm Triệt chợt lóe, con ngươi màu tím nhạt bắt đầu chuyển màu tím đậm.
Na Tịch Liễm Diễm kinh ngạc nhìn biến hóa của anh không khỏi há to mồm
"Anh... Mắt của anh cũng sẽ đổi màu? !" Thì ra trên cái thế giới này
ngoại trừ Hách Hách còn có người đổi màu mắt.
Tổng hợp lại những lời nói hành động kỳ lạ của cô, Hắc Viêm Triệt biết
cô mất trí nhớ, là thật sự mất trí nhớ, mắt của cô sẽ không gạt người,
cô quên rồi... Quên anh... Thậm chí quên bản thân... Quên tất cả những
chuyện giữa bọn họ... Nghĩ đến gần như là anh muốn phát điên, lửa giận
trong lòng thiêu đốt linh hồn của anh, làm sao cô có thể quên anh...
Làm sao có thể...
"Anh...Anh muốn làm gì?" Na Tịch Liễm Diễm sợ hãi nhìn anh một ch