
g xem như là hiếm có khó tìm.
*Nguyên gốc là 绩优股, cổ phiếu blue–chip, ý chỉ cổ phiếu của những công ty có
tiếng tăm, có doanh thu ổn định và không có nợ quá mức cho phép.
Mẹ Chu là một phụ nữ tuyệt vời, có tâm tư tinh tế. Người phụ nữ xuất thân
trong gia đình giàu có dùng trí tuệ cùng nhan sắc của bản thân chống đỡ
một khoảng trời đằng sau người đàn ông của mình. Vun vén vẹn toàn gia
đình của họ, cũng làm tròn nguyện vọng của bà. Bà nhìn đến thông thấu,
hiểu đến tinh tường, được tôi rèn trong hoàn cảnh vàng thau lẫn lộn quá
lâu, cả người càng như cá gặp nước, nắm rõ từng đạo lý bên trong.
Xã hội bây giờ, chẳng phải đều như vậy sao? Không nói đến việc dựng vợ gả
chồng giao kết bạn bè, cho dù là mặc bộ quần áo cũng phải theo kịp với
địa vị xã hội của bản thân, chỉ sợ sơ sẩy một chút là mất mặt khiến
người khác chê cười.
Đạo lý như vậy đến những gia đình dân thường còn thông suốt, huống chi là gia đình cán bộ cao cấp như Chu Mộc?!
Bố của Chu Mộc Chu Vĩ Bình là một người tài ba. Bản lĩnh giỏi giang không
cần phải nói, cách đối nhân xử thế cũng biểu lộ sự cao thâm khó dò. Còn
trẻ như vậy đã trúng cử chức Bí thư Thành ủy của thành phố, tài năng
trong đó có thể thấy được rõ ràng.
Nhưng cũng chính vì có một người bố có thân phận như vậy, cuộc sống của Chu Mộc cũng không quá yên bình.
Ngôn ngữ cử chỉ phải tao nhã, phong thái phải ung dung, khi ăn cơm không
được nói chuyện, lúc trong lòng khó chịu cũng phải học cách mỉm cười.
Từ trước tới nay vẫn luôn tiếp thu nền giáo dục như vậy, nếu có điều gì
làm không tốt, bà mẹ nuông chiều sẽ không đến nỗi mắng mỏ gì cô, nhưng
chỉ cần bố sầm mặt trừng mắt một cái cũng đủ để cô khó chịu nửa ngày
trời.
Chu Mộc không có lựa chọn nào khác, bởi vì cô là con gái của bí thư thành ủy.
Mỗi một cử chỉ hành động của cô, người có ý đều đặt vào trong mắt.
Cho nên, không thể không nói, trên một vài phương diện, tuy nói là xa rời
quê hương, nhưng tám năm du học ngược lại làm thỏa lòng Chu Mộc.
Nhưng hiện tại thì khác.
Về nước, đi làm, mắt thấy tất cả đều đi đến hồi kết.
Điều này có nghĩa, khung cũi trói buộc đã bị trì hoãn thật lâu lại ồ ạt kéo về.
Nghĩ đến đây, não Chu Mộc bắt đầu đau ong lên.
“Này, Mộc Mộc, có nghe mẹ nói không đấy?” Chính mình đã nói đến khô cả họng,
vậy mà con gái ngồi trước mắt cũng không thèm ừ hử một tiếng, điều này
khiến mẹ Chu rất phiền muộn.
“Vâng. Đang nghe mà.” Chu Mộc nhẹ giọng đáp.
Nghe? Cái dáng vẻ cúi gằm mặt chả thấy mắt mũi đâu thế kia, ai mà tin nổi!
Nhưng mẹ Chu cũng có chỗ tốt, đó chính là biết dừng đúng lúc có chừng có mực. Bà không thích làm những việc tốn công vô ích, con gái đã không muốn
nghe, bà cũng “Vậy chuyện công việc…”
Lúc này ánh mắt Chu Vĩ Bình mới thoáng liếc qua cô con gái.
“Trước khi về nước con đã gọi điện cho một người bạn, bạn ấy hiện đang làm
biên tập mỹ thuật cho một tòa soạn tạp chí nổi tiếng, chỗ đó vừa vặn
đang tuyển người, để con thử tới đó xem sao.”
Nghe vậy mẹ Chu kín đáo quay đầu lại liếc nhìn chồng, thấy đối phương dường như cũng không
có phản ứng gì đặc biệt, bà uể oải nuốt lại lời nói đã lên đến cổ
họng.lười nói tiếp. Dù sao đây cũng không phải chuyện bảo sao nghe vậy,
đơn giản đi một bước nhìn một bước, nắm chắc phương hướng, cũng sẽ không có sai lầm nghiêm trọng gì. Lúc Lâm Tu trở lại trung đoàn không quân tập đoàn quân* xx quân khu Z, vừa
đến văn phòng thì bắt gặp cảnh đoàn trưởng Vũ Sấm đang dựng râu trừng
mắt quát tháo mọi người.
*tập đoàn quân gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn.
“Thế này là thế nào?” Lâm Tu im hơi lặng tiếng tiến đến cạnh cửa, khẽ chọc chọc người anh em tốt Tạ Đào đang đứng đó.
“Suỵt—” Tạ Đào giơ tay làm động tác “im lặng” với anh. Quan sát một hồi, lại
nghiêng nghiêng đầu, ghé vào tai Lâm Tu thì thầm: “Đợt kiểm tra sức khoẻ vừa rồi phát hiện ra đoàn trưởng Vũ có dấu hiệu bị cao huyết áp. Bác sĩ với chị dâu liên hợp cưỡng chế ổng cai thuốc, cả sáng nay chưa được nếm vị thuốc rồi, bây giờ không chịu nổi, đang bốc hết cả hơi lên đầu rồi
kia kìa…”
“Tạ Đào cậu đang rầm rà rầm rì mấy cái chuyện tào lao với ai ở đằng kia?!”
Đất bằng vang lên tiếng rống, dọa cho Tạ Đào run lập cập, vội vàng im bặt.
Nhưng mà lúc này, nhân vật mục tiêu Lâm Tu cũng đã bại lộ trước mắt Vũ Sấm đang nổi cơn tam bành.
“Cậu, chính cậu đấy…” Vừa thấy người tới, đoàn trưởng Vũ nghiến răng nghiến
lợi gầm lên: “Còn không vác xác vào đây ngay cho tôi!”
Lâm Tu ngoan ngoãn nghe lời.
“Cậu nói thử xem, cậu cũng giỏi thật đấy!” Vũ Sấm chắp tay sau mông đi quanh Lâm Tu một vòng: “Xin nghỉ một buổi mà lề mề đến bây giờ mới về! Suốt
ngày chỉ yêu đương gái gú chả được cái vẻ gì đứng đắn! Bà cô kết hôn bà
dì đưa lễ chỗ nào cũng có mặt cậu! Nhìn cái bộ dạng của cậu xem, đừng
nói tôi, đến quân đoàn trưởng, tư lệnh, chủ tịch cũng không bận bằng
cậu!”
Lâm Tu không nói gì, chỉ thành thành thật thật đứng nghiêm tại chỗ nghe đoàn trưởng quở trách.
“Phó đoàn trưởng người ta đều biết gánh vác khó khăn thay đội trưởng, vị tổ
tông cậu một ngày không gây rắc rối chọc giận tôi thì tôi con mẹ nó