Snack's 1967
Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323024

Bình chọn: 9.00/10/302 lượt.

ớc nào, viền mắt Chu Mộc cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống hai má.

Rõ ràng là nóng như vậy, nước mắt nóng đến như vậy, lúc này lại không sưởi ấm được cõi lòng cô mảy may.

Không phải ai khác.

Người sánh vai bên người phụ nữ tiến vào gian ghế lô trong ánh nhìn chăm chú của Chu Mộc đúng là bố của cô –

Chu Vĩ Bình.

Một khung cảnh trông có vẻ bình thường lại làm cho Chu Mộc rơi lệ trước mặt mọi người, dù nhìn từ phương diện nào, phản ứng như thế dường như đều

là hơi quá kịch liệt.

Có điều, cũng giống như hành động gọi điện

thoại cho Lâm Tu một cách vô thức những khi yếu đuối, nước mắt tuôn ra

lúc thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, cũng hoàn toàn xuất phát từ bản

năng của Chu Mộc.

Nỗi căm phẫn cùng bi thương không thể khống chế, không thể trút ra ngoài.

Mùa hè cuối cùng trước khi xuất ngoại, Chu Mộc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến cô muốn quên mà không xóa đi nổi – người chị em tri kỷ thân thiết của mẹ, người phụ nữ mà mình đã gọi là “mẹ nuôi” hơn mười năm, vô cùng

dịu dàng thân mật khoác tay Chu Vĩ Bình bố cô, dáng vẻ tươi cười xinh

đẹp giống y như thiếu nữ tuổi xuân đang say đắm trong tình yêu cuồng

nhiệt.

Thế giới được xây dựng trong lý tưởng ầm ầm sụp đổ, hình

tượng gia đình đầm ấm hòa thuận mà Chu Mộc vẫn lấy làm kiêu ngạo cho đến nay tan rã trong nháy mắt ngắn ngủi.

Tiếp theo đó là những ngày tinh thần sa sút và trầm cảm.

Khi mẹ Chu ý thức được sự khác thường của con gái mà tâm sự với con, Chu

Mộc không thể nào ẩn nhẫn thêm nữa cuối cùng nhào vào lòng mẹ khóc không thành tiếng.

Cô gái trẻ không thể nào chấp nhận tình trạng như

vậy, cô muốn dùng vô số những ngôn từ ác độc để chửi mắng, để xúc phạm,

lại chưa từng nghĩ, người bị tổn thương nhất là mẹ Chu lại nhẹ nhàng vỗ

lưng Chu Mộc, giúp cô từng chút từng chút một bình tĩnh lại.

Không hề bất ngờ, không hề kinh ngạc, khi biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, mẹ Chu không có dù chỉ là nỗi đau khổ tối thiểu nhất, vẻ mặt bình tĩnh

như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Vậy thì có sao…” Trên

gương mặt vẫn xinh đẹp như cũ là nét cười hời hợt như gió thoảng mây

bay. Ngón tay thon dài của mẹ Chu khẽ xoa đầu con gái, một chút, lại một chút, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ trước khi đi ngủ. “Bố con

có lựa chọn của chính ông ấy… Dẫu sao, ông ấy cũng không hề có ý định

ruồng rẫy gia đình mình.”

“Nhưng mẹ không cảm thấy không cam lòng sao?” Khóe mắt Chu Mộc ngân ngấn lệ, trái tim như bị ai bóp chặt, ngay

cả hít thở cũng thấy không thông. “Ông ấy ngoại tình với người đàn bà

khác…”

“Mộc Mộc.” Mẹ Chu nói thong thả thản nhiên, mặt mày ôn

hòa, giọng nói cũng không có gì khác trước: “Con phải hiểu rằng, những

gì mẹ bảo vệ, không phải chỉ có gia đình chúng ta, quan hệ của chúng

ta…” Ánh mắt trầm tĩnh hơi trôi dạt ra xa, tâm tư của mẹ Chu dường như

cũng theo những lời này mà khẽ dâng lên: “Trói buộc lòng mẹ, còn có tình cảm từ nhỏ đến lớn giữa mẹ và bố con.”

Từ nhỏ đến lớn… ư?

Tầm mắt Chu Mộc lại một lần nữa dõi theo hai người kia, con ngươi luôn sáng ngời không ngăn được mà ngày càng trầm xuống.

Tám năm xa cách, bọn họ vẫn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng như trước, mẹ

ơi, sự nín nhịn cùng nhượng bộ của mẹ thực chất có ý nghĩa gì đâu?

Ngay cả hồi ức thuở ấu thơ tươi đẹp của hai người mà mẹ luôn gìn giữ, mẹ xem, dường như người ta còn chẳng thèm để ý.

Thời gian là con dao sắc bén nhất, từng chút từng chút kề sát bên rìa hồi ức mà cắt xuống, từng phân từng tấc, cho đến khi tất cả đều vỡ vụn tan

tành, cuối cùng không thể chắp ghép lại thành hình dáng ban đầu.

Khi tình cảm hồn nhiên trong sáng chuyển thành tình yêu, khi tình yêu sâu

sắc lại gặp phải phản bội, còn ai có thể nói, hai chữ “chán ghét” không

còn tồn tại?

Bố là như thế, vậy còn anh, Lâm Tu, anh thì sao?

Chúng ta thì sao?

Vị mặn chát lan tràn trong miệng, nhìn dòng chữ “Đang Kết Nối” vẫn đang

hiển thị trên màn hình di động, Chu Mộc cắn mạnh môi dưới, cắt đứt cuộc

điện thoại có thể nói là hoàn toàn khó hiểu với Lâm Tu.

Không

muốn mất đi tình cảm quý báu chân thành đến vậy, không muốn giống như mẹ dù bị phản bội cũng ôm ấp hồi ức tốt đẹp trước đây mà ẩn nhẫn sống qua

ngày, nếu ngay từ đầu đã dùng thân phận bạn nối khố mà nương tựa vào

nhau, vậy thì sao không làm cho mối quan hệ ấy dài lâu, vĩnh viễn kéo

dài như thế?

Nghĩ đến đây, Chu Mộc dằn lòng, không nhìn tới cuộc

điện thoại Lâm Tu gọi lại, cứng rắn tháo pin rồi ném điện thoại vào

trong túi.

Có vết xe đổ ở ngay trước mắt, cô không dám, cũng không thể.



Có lẽ là lịch trình công việc dạo gần đây quá dày đặc, nhịp độ làm việc

cũng quá nhanh, đêm nay, mọi người trong tòa soạn tạp chí FAMOUS vui đùa rất náo nhiệt, ăn uống tiệc tùng hơn nửa ngày, càng chơi lại càng hăng

hái.

Trong đại quân “ngàn chén không say”, ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ Chu Mộc lại trở thành con dê đầu đàn.

“Nữ trung hào kiệt… Thất kính thất kính…” Trưởng phòng maketing đã bị người ta chuốc kha khá rượu líu lưỡi nói.

Chu Mộc cười nhẹ với anh ta, giơ tay uống cạn ly rượu, tư thế kia cũng thật là hào khí bốc lên đến