
an nghênh.”
Chu Mộc nhìn anh cười: “Cảm ơn phó đoàn trưởng Tạ… Hôm đám cưới may nhờ có anh giúp đỡ.”
“Có gì đâu, có gì đâu…” Tạ Đào liên tục xua tay khiêm tốn nói, nét mặt toả sáng ngời ngời lấp lánh ánh vàng làm một đám binh lính ca ca chỉ muốn xông lên đạp cho anh ta hai phát.
Xem ra, vị Tạ nào đó đã sớm đem chuyện chính mình uống đến bất tỉnh nhân sự hấp hối gần chết ném ra sau đầu rồi.
Cơm chiều có tám món một canh rất mang tính chào đón. Chay mặn phối hợp, dinh dưỡng phong phú, hương vị đều đủ cả. Nhìn bàn ăn phong phú khác hẳn với ngày thường đạm bạc, cả đám người đồng loạt ném cho ông chủ Vũ Sấm – đoàn trưởng Vũ ánh mắt ai oán –
Bất công cũng không đến cỡ này đâu! Lúc bọn em mang người nhà đến quá lắm
cũng chỉ có bốn món một canh chẳng khác nào ngày thường! Đãi ngộ khác
biệt, tuyệt đối là đãi ngộ khác biệt!
Nhưng mà vị đoàn trưởng nào đó da dày thịt béo độ dày của da mặt có thể so với giấy ráp vẫn tỏ ra như
không, ý tứ kia căn bản là không thèm để “cái nhìn phê phán” của cấp
dưới vào mắt.
“Đừng có lườm tôi,
lườm tôi cũng chả được cái gì đâu.” Vũ Sấm nhìn chung quanh một vòng,
“Ai không phục thì cũng đưa một “người nhà” nổi tiếng như thế đến đơn vị chúng ta đi!”
Khí thế hừng hực của mọi người nháy mắt đã tiêu tan, trong lúc nhất thời
trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm lanh canh.
“Còn các cậu!” Vũ Sấm lớn tiếng quát giữa mấy ánh nhìn toàn đao kiếm còn sót lại trên bàn, “Đừng nhìn nữa, không sợ tròng mắt bay ra à! Ăn cơm khẩn trương cho tôi!”
Nhờ thế, những ánh mắt như đèn pha bám chặt lấy Chu Mộc mới bớt đi nhiều.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Tu tạm thời bị đoàn trưởng Vũ gọi đi dạy dỗ, vì thế
trọng trách dẫn “người nhà” đi tham quan đơn vị liền rơi xuống vai cậu
bạn tốt của Lâm Tu là Tạ Đào.
Khác
với Lâm Tu phụ trách việc huấn luyện tác chiến của trung đoàn không
quân, Tạ Đào hằng ngày lo chuyện thường vụ hậu cần, mặc dù Lâm Tu bình
thường đối nhân xử thế luôn lạnh nhạt, nhưng một phó đoàn trưởng trẻ tuổi ưu tú như vậy chỉ đứng yên một chỗ
cũng đã trở thành bức tượng thần sống nhãn hiệu vàng, Tạ Đào không giống anh, anh ta thật sự là một người khiêm tốn, trong cốt cách chính là tính cách chính ủy làm giáo dục tư tưởng, cho nên mặc dù anh với Lâm Tu đều là phó đoàn trưởng trung đoàn
không quân, nhưng dù xét về tiếng tăm hay mức độ thu hút, Tạ Đào đều kém người nọ một đoạn.
Nhưng từ lúc anh dẫn Chu Mộc đi tham quan, những ánh mắt dừng trên người Tạ Đào bắt đầu xuất hiện tới tấp với xu thế tăng dần.
Chúng ta gọi nó là – sức mạnh của “người nhà”!
Vì thế, lúc này Tạ Đào không chỉ là mặt mày hớn hở thôi đâu, căn bản chính là sung sướng không kiềm chế được.
Mà có thể bước vào nơi Lâm Tu sinh hoạt huấn luyện hàng ngày, trong lòng Chu Mộc cũng dấy lên nỗi hưng phấn khó nói thành lời.
Chính là cảm thấy… Càng gần anh hơn.
“Phó đoàn trưởng Tạ.” Nhìn anh chàng đang nhiệt tình giới thiệu tình hình đơn vị bên cạnh, Chu Mộc chậm rãi mở miệng.
“A, chị dâu. Có việc gì chị cứ nói.” Tạ Đào đảo mắt nhìn về phía Chu Mộc,
“Với cả, phó đoàn trưởng Lâm lớn hơn tôi một tuổi, chị đừng khách sáo
như thế, cứ gọi tôi là Tạ Đào là được.”
“À… Vâng.” Chu Mộc tủm tỉm: “Vậy thì, Tạ Đào, em tự nhiên thắc mắc – đoàn
trưởng Vũ của bọn anh tâm lý thế, lần nào cũng tự mình phái người đi đón ‘người nhà’ đến chỗ này của các anh ạ?”
“Ổng, đời nào được như thế? !” Tạ Đào liên tục xua tay, “Nói đến huấn luyện chỉ huy binh lính, đoàn trưởng Vũ đúng là làm đâu ra đấy. Nhưng nếu nói về đối nhân xử thế, ổng chính là nhà quê một cục!”
“Ấy… Thật thế ạ?”
“Thật.” Tạ Đào cười, “Tôi còn nhớ lần đầu tiên vợ của đoàn trưởng Vũ dẫn con lên doanh trại thăm ổng, ổng lơ ngơ nhớ nhầm cả thời
gian, hại chị dâu của bọn tôi đứng đợi ở bến xe những hai tiếng đồng
hồ.”
“Ồ…” Chu Mộc gật gật đầu, trong lòng đã sáng tỏ.
Không phải là đoàn trưởng Vũ tự nghĩ ra được … Nếu như cô đoán không lầm, chuyện này là do ông cụ An Quốc Huân ra chỉ thị từ trước rồi.
Nói là kỷ luật quân đội là trên hết, nhưng với điều kiện tiên quyết là
không làm trái nguyên tắc, các trưởng bối rốt cuộc vẫn lo nghĩ cho cô
tới mức này.
Cảm giác hạnh phúc chợt dâng trào. Không cần nói cũng biết.
Chu Mộc không nén nổi cảm động lại cảm thán – thì ra gả cho Lâm Tu là một chuyện hạnh phúc đến như vậy.
“Đứng – nghiêm.” Phía sau truyền đến tiếng hô khẩu lệnh trầm ổn mà êm tai.
Tạ Đào theo bản năng ngừng bước, làm theo.
Lúc xoay người, Chu Mộc cũng chậm rãi ngước mắt lên.
Tà dương như nhuộm, giữa sắc đỏ ối thấp thoáng những tia sáng vàng, Lâm Tu từng bước một đi về phía cô.
Chỉ có người này mới có thể mặc quân trang chỉn chu đến vậy, dáng người cao ráo rắn rỏi ẩn chứa sức vóc tiềm tàng mạnh mẽ nhất.
Đón gió, ngược sáng, nét mặt anh không rõ ràng lắm, nhưng mà Chu Mộc lại lờ mờ thấy, anh đang cười.
Đối với Chu Mộc mà nói, không có gì so với biểu cảm ấy làm cho người ta hạnh phúc hơn.
Chu Mộc chỉ ở lại đơn vị một đêm. Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng với Lâm Tu, cô liền đi chào từ biệt mọi người.
“Chị dâu, chẳng mấy khi đến được một lần,