The Soda Pop
Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323763

Bình chọn: 7.5.00/10/376 lượt.

thì càng hết thuốc chữa đấy.”

“Sáng ngày ra mà anh không nói vài câu dễ nghe được hả…” Chu Mộc bĩu môi thò

đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt ngắm nghía Lâm Tu một lúc, đột nhiên

nhổm người nhào tới, nhân tiện đè Lâm Tu xuống giường.

Ôi chao, chủ động quá nhỉ. Vị Lâm nào đó cong môi cười khẽ.

“Thế này là sao?” Đồng chí phó đoàn trưởng tủm tỉm nhìn người đang bò lên

người mình, “Sói đói vồ mồi hay là mãnh hổ hạ sơn đây? Sáng sớm em có

tinh thần quá nhỉ… Chẳng lẽ là đêm qua anh chưa thỏa mãn em?”

“Anh, anh lưu manh!” Chu Tiểu Mèo bị lời nói của Lâm Tu chọc cho đỏ bừng mặt, tức thì trợn mắt tròn xoe.

“Anh lưu manh?” Lâm Tu thờ ơ liếc cô một cái, “Nhìn rõ ràng xem, tình huống hiện tại… Ai lưu manh ai hả?”

Chu Mộc nghẹn họng, một lúc lâu sau mới ra vẻ hung dữ hất hất cằm về phía Lâm Tu, “Thì sao nào! Em thích thế đấy!”

“Vậy được rồi.” Lâm Tu cười xấu xa, trong nháy mắt liền trình diễn một màn “Đảo khách thành chủ” “Cá muối xoay người”.

Trong khoảnh khắc công thủ đổi chỗ, Chu Mộc xô đẩy không được giãy giụa không xong, bị đè xuống giường nhất thời rất buồn bực.

“Anh bắt nạt con gái! Anh không phải hảo hán!”

“Ừ, ở trước mặt em anh tình nguyện làm tiểu nhân.” Lâm Tu lúc này đặc biệt

mặt dày mày dạn, “Hơn nữa, đây cũng không phải là ‘bắt nạt’ – phải gọi là yêu thương.”

Phụt – Chu Mộc âm thầm phun ra hai lạng máu.

“Em mặc kệ, kiểu gì em cũng không dậy!” Không nói lại được người ta, thế là người nào đó bắt đầu chơi trò xỏ lá.

“Được thôi.” Lời nói ra khỏi miệng cực kỳ nhẹ nhàng, Lâm Tu vươn đầu ngón tay chọc chọc má người nọ, giọng nói đượm ý cười cũng vang lên rành rọt

trong không khí: “Vậy em cứ nằm của em, anh đi gọi điện thoại, bảo ông

cụ bà cụ với ba mẹ anh đến chỗ chúng mình.”

Lời này vừa nói ra, Chu Mộc vừa mới còn uốn éo lăn qua lộn lại như con nhộng lập tức bật người dậy.

Con dâu mới thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho nhà chồng… Đúng đúng, ấn tượng tốt!

Thế là người nào đó rốt cục ngoan ngoãn rời giường chạy đi rửa mặt súc miệng.

Giải quyết bữa sáng đơn giản, Lâm Tu sửa soạn xong xuôi, quay đầu liền thấy Chu Mộc đã mặc áo khoác đứng ở huyền quan chờ anh.

Là dáng vẻ người vợ chờ chồng điển hình, Lâm Tu nhìn mà ấm lòng, chậm rãi bước tới vòng tay khẽ ôm Chu Mộc vào lòng.

Hương ấm ngọc mềm lấp đầy trong ngực, trong tim.

Lâm Tu khẽ gác cằm lên đỉnh đầu Chu Mộc, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc thoang thoảng hương thơm của cô như có như không.

Qua hôm nay, anh sẽ phải về đơn vị, vì thế, trong ngôi nhà này, sẽ chỉ còn lại một mình cô.

Nỗi u sầu lờ mờ dấy lên từ đáy lòng, Lâm Tu siết chặt vòng tay ôm Chu Mộc,

gần như tham lam hít một hơi thật sâu – muốn lưu lại hương vị của cô

trong trí nhớ.

Nhận thấy được sự khác thường của Lâm Tu, khoang mũi Chu Mộc cay cay, cơ thể cũng không thể kiềm chế mà khẽ run rẩy.

Không được, cô phải kiềm chế.

Chậm rãi hít vào một hơi, Chu Mộc kiệt lực đè nén hơi nóng cuộn trào trong

đáy mắt, thuận thế buông cánh tay đang ôm bên hông Lâm Tu xuống, Chu Mộc ngước mắt nhìn anh, bên miệng hiện lên nét cười nhạt.

“Đi thôi. Kẻo người lớn chờ lâu lại sốt ruột.”



“Con xem vừa mới đám cưới xong mà con đã… Tiểu Tu, hay là con nói chuyện với đoàn trưởng của bọn con một chút, để cậu ta xem có cách nào kéo dài đợt nghỉ phép này không…” Trên bàn cơm, An Dĩnh vừa gắp thức ăn cho con trai con dâu vừa ướm ý hỏi dò.

“Nghỉ phép của bộ đội mà có thể làm như em nói thì kỷ luật sắt từ đâu ra?!” Lâm Thuật Chương ngồi bên nhíu mày nhìn vợ nói: “Em đừng tham gia vào chuyện này nữa.”

“Anh nói nghe đơn giản nhỉ! Chính anh ngày nào cũng đi mất mặt em còn chưa

thèm nói đấy nhé!” An Dĩnh đặt đũa xuống thở phì phì nói: “Mộc Mộc vừa

mới vào cửa được mấy ngày, tốt xấu gì cũng để con bé thích ứng đã chứ…”

“Em xót con dâu là đương nhiên rồi, nhưng mà quy định của quân đội cũng đâu thể vì tâm tình cá nhân của em mà nói sửa là sửa được. Em bảo đoàn trưởng Vũ phải làm thế nào mới được?! Anh thấy em chính là

quen thói rồi, suốt ngày vô tổ chức vô kỷ luật!” Lâm Thuật Chương lắc

đầu.

“Này em nói cho anh biết…”

“Mẹ.” Giọng nói của Lâm Tu đúng lúc cắt ngang lời tranh cãi của cha mẹ, “Ăn cơm đi, chúng ta ăn một bữa cơm ngon lành có được không? Những chuyện đó để sau hãy bàn.” Nói xong ánh mắt lần lượt chuyển qua phía ông cụ và bà cụ.

“Mộc nha đầu.” Sau một lúc lâu không nói chuyện An Quốc Huân đột nhiên nhìn

Chu Mộc mở miệng nói: “Nói suy nghĩ của con xem nào. Ông muốn nghe lời

thật lòng.”

“Nói thật lòng là…

Luyến tiếc ạ.” Chu Mộc nhếch khóe miệng cười buồn, đôi đũa trong tay

cũng lẳng lặng buông xuống. Cô ngẩng đầu nhìn người chồng bên cạnh, rồi

lại chuyển ánh mắt về phía các bậc trưởng bối: “Nhưng con cũng không

muốn anh ấy tìm cách kéo dài đợt nghỉ phép. Quân kỷ nghiêm minh, đạo lý

này con hiểu, vả lại con cũng biết trong đáy lòng Lâm Tu anh ấy không

muốn được đối xử khác biệt.”

Nói

đến đây thì hơi ngừng lại, dưới bàn ăn, ở chỗ ngồi bên cạnh, bàn tay Lâm Tu chậm rãi vươn tới, dịu dàng phủ lên tay trái của Chu Mộc.

Tình nồng ý đượm, dưới mặt bàn ở một nơi không ai nhìn thấy,