
i.
Mà hiện tại, cô về nhà nằm trên chiếc giường này, còn Lâm Tu thì sao? Anh đang làm gì nhỉ?
Chu Mộc nghiêng đầu, giơ tay nhấc cái gối để bên cạnh, sau đó, cô vùi mặt mình vào gối.
Ừm… Là mùi của anh.
Rõ ràng đến như thế.
Vươn tay với di động đặt trên tủ đầu giường, Chu Mộc ôm chiếc gối trong ngực, nghiêng đầu khẽ dựa đầu lên.
Cùng lúc đó, cô nhanh chóng bấm số, chưa tới vài giây, ống nghe kia đã truyền đến chất giọng trầm thấp êm tai của Lâm Tu –
“Về nhà rồi à?”
“Vâng…” Chu Mộc uể oải đáp.
“Em mệt rồi phải không?” Lâm Tu đầu bên kia nhẹ giọng nói: “Đi tắm rồi ăn chút gì đó đi. Đêm nay ngủ sớm một chút.”
“Vâng.” Giọng Chu Mộc hơi có chút mệt mỏi, điện thoại trong tay lại không muốn ngắt đi.
“Mộc Mộc.” Nghe ra sự mệt mỏi và suy sụp trong giọng nói của cô, trong lòng
Lâm Tu chợt dâng lên nỗi quyến luyến, “Em có trách anh không?”
Nước mắt chợt trào ra làm ướt chiếc gối trước mặt.
Chu Mộc bụm chặt miệng, không để tiếng nức nở của mình truyền qua đó mảy may.
Làm sao có thể trách anh đây. Cho dù muốn trách, muốn oán, muốn ghét… Vậy thì đối tượng cũng chỉ có thể là chính mình.
Ai bảo cô không thể kiềm chế nỗi nhớ nhung dâng trào cuồn cuộn trong đáy lòng chứ?
…
Đêm đầu tiên Lâm Tu rời đi, Chu Mộc mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Cuối tuần đông đúc, gần trưa ngày hôm sau, Chu Mộc bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Một đêm khó ngủ, thật ra lúc trời còn tờ mờ sáng Chu Mộc cũng đã tỉnh.
Chẳng qua, chậm chạp không muốn nhúc nhích mà thôi.
Chu Mộc vẫn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cuối cùng không thể không vì tiếng điện thoại liên hồi này mà xoay người xuống giường.
“A lô…” Ai phát minh ra cái thứ điện thoại di động này thế không biết? Chu Mộc giờ mới phát hiện nó kiềm chế tự do thân thể biết bao nhiêu.
“Bà cô à, nghe cái giọng này, ngài vừa mới tỉnh đấy hả?”
“Tình Tử à…” Chu Mộc cào cào tóc rồi day day huyệt Thái Dương căng nhức, “Có chuyện gì thế?”
“Ai da, nói ra lời này đúng là không có lương tâm mà… Không ngờ Chu Tiểu
Nữu bà gả cho người ta là quên luôn bạn bè ha…” Giang Ngữ Tình bên kia
điện thoại bắt đầu bắn liên thanh: “Tôi nói này cô dâu trẻ, hai ta gặp
nhau tí đi?”
“Được rồi.” Chu Mộc đưa tay ấn thái dương, “Bà tới nhà tôi đi. Thuận tiện biết nhà mới luôn.”
Vì thế, bốn mươi phút sau, Giang Ngữ Tình xách túi lớn túi nhỏ tới phá cửa nhà mới của Chu Mộc và Lâm Tu.
Chu Mộc ra mở cửa bị tư thế kinh người của cô bạn tốt dọa cho không nhẹ, “Không phải chứ, bà đang làm gì thế?”
“Bà vừa kết hôn lại vừa có nhà mới, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đến tay không chứ… Mau mau, đỡ giúp tôi với!” Nói xong Giang Ngữ Tình bắt
đầu gỡ mấy cái túi trên tay xuống.
Loay hoay một hồi, Giang Ngữ Tình ngồi xuống sofa nhận lấy ly nước chanh Chu Mộc đưa qua.
“Tôi bảo này, tôi không quấy rầy vợ chồng son mấy người ngọt ngào đấy chứ?”
Giang Ngữ Tình nháy mắt với Chu Mộc, cuối cùng mới đột nhiên ý thức được điều gì đó nhìn ngó chung quanh, “Ấy, không đúng… Lâm Tu nhà bà đâu?”
“Cung phản xạ của bà dài quá đấy.” Chu Mộc cầm ly cà phê ngồi xuống chỗ đối
diện Giang Ngữ Tình, “Không ngờ bà giữa trưa đại giá quang lâm chỉ để
mang mấy cái thứ kia đến thôi hả?”
“Đừng đánh trống lảng, anh chồng bà đi đâu rồi?”
“Anh ấy… Hết thời gian nghỉ phép, về đơn vị rồi.” Chu Mộc nhấp một ngụm cà phê nhỏ nói.
“Không phải chứ? Hai người mới kết hôn được mấy ngày mà! Tuần trăng mật đâu? Tuần trăng mật thì tính sao? !”
“Bộ đội có luật lệ mà. Ngày về đơn vị anh ấy nói không tính.” Chu Mộc đánh
mắt với Giang Ngữ Tình, “‘Tuần trăng mật’ mà bà nói … Đợi Lâm Tu chuyển
nghề hoặc về hưu tôi có thể cân nhắc xem sao.”
“Không ngờ bà làm vợ lính cũng đáng thương thật đấy.” Giang Ngữ Tình nhất thời cảm thán không thôi, “Vậy thế… không tùy quân được sao?”
Chu Mộc lắc đầu, trên mặt là nét cười buồn.
“Chưa đủ điều kiện à? Không phải chứ… Ông xã bà chẳng phải là phó đoàn trưởng rồi đấy sao? Xét về cấp bậc vậy là đủ rồi!” Giang Ngữ Tình nhìn Chu
Mộc.
“Không phải vì như vậy.” Chu Mộc khe khẽ thở dài nói: “Chuyện này tôi có cân nhắc rồi… Nhưng cũng chỉ là cân nhắc mà thôi.”
“Ý của bà là…” Sắc mặt Giang Ngữ Tình có chút bối rối, “Mộc Mộc, bà suy nghĩ kỹ chưa thế? Bây giờ bà mới vừa kết hôn, cuộc sống sau này còn rất dài, hai người cam nguyện
mỗi ngày đều cách muôn sông nghìn núi dựa vào sóng điện mà liên hệ tình
cảm như vậy sao?”
Chu Mộc không đáp lời, khẽ hớp một ngụm cà phê còn hơi nóng.
“Lâm Tu nói như thế nào? Ổng không yêu cầu gì sao? Cứ tùy theo bà như vậy hả?”
“Không.” Chu Mộc lắc đầu, “Anh ấy không nhắc gì chuyện này với tôi cả.”
Người ngồi đối diện lúc này cúi đầu vẻ mặt bình thản, dáng vẻ kia giống như đang nói về một chuyện chẳng dính dáng gì đến mình.
Giang Ngữ Tình nhìn đôi mắt mờ hơi sương của cô bạn thân, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn nuốt xuống câu nói đã đến bên miệng.
Mộc Mộc có ý nghĩ của riêng mình. Hiện giờ một người bạn như cô cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của Chu Mộc và thầm lặng dõi theo cuộc sống của
hai vợ chồng bọn họ.
Dù sao, cô ấy
cũng có một người chồ