pacman, rainbows, and roller s
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322771

Bình chọn: 10.00/10/277 lượt.

úc lạ lùng.

Tôi bất chợt thấy không nỡ lòng cắt ngang giây phút nghỉ ngơi hiếm có của anh ta, cho dù chỉ là mấy phút đồng hồ ngắn ngủi. Tôi khẽ khàng đặt tất cả những hộp đồ ăn lên bàn, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng Kỷ Nghiêm: “Em đi đâu đấy?”

Tôi chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Kỷ Nghiêm đã mở mắt ra tự lúc nào, thần thái trên mặt đã khôi phục lại.

“Chẳng phải em nói ăn cơm sao?”

Ngoài cửa sổ trời yên gió lặng, lá cây vắng gió im lìm, chỉ cần ngước mắt nhìn lên là bắt gặp ngay một khoảng không bao la trắng lóa. Không

khí buổi trưa khiến tôi cảm thấy ánh mắt Kỷ Nghiêm nhìn mình sao mà nóng bỏng. Tôi cúi đầu khẽ nói: “Hội trưởng, trông anh có vẻ mệt nên em định lát nữa sẽ quay lại gọi anh dậy ăn cơm.”

Anh ta tế nhị vẫy tay với tôi: “Lại đây, Thái Thái, em ăn cùng với anh.”

Do dự trong giây lát, cuối cùng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời bước

đến. Kỷ Nghiêm mở hết các hộp đồ ăn, tôi ngồi xuống đối diện anh ta, hai mắt nhìn Kỷ Nghiêm đầy trông đợi.

Mãi mà không thấy Kỷ Nghiêm động đũa.

Chẳng lẽ anh ta chê thức ăn tôi mua khó nuốt hay sao? Tôi nơm nớp

hỏi: “Hội trưởng, có phải chỗ thức ăn này không hợp khẩu vị của anh

không?”

Anh ta chỉ vào thịt bò khô, cá chua cay, đậu hũ ma bà, đoạn ngẩng đầu hỏi tôi: “Đây đều là những món em thích ăn sao?”

Vì Kỷ Nghiêm không nói anh ta muốn ăn gì nên tôi cứ mua theo những

món mình thích, dù sao thì nếu anh ta không ăn đã có tôi ăn, không đến

nỗi lãng phí. Tôi gật đầu, rón rén mở một chiếc bát đậy kín: “Hội

trưởng, em còn mua riêng canh cho anh nữa đây này.”

Kỷ Nghiêm nhìn tôi thật sâu, ánh mắt dường như đượm một tầng sương mù không tán.

Trái tim tôi bỗng hoảng hốt mà không hiểu tại sao.

Kỷ Nghiêm thoáng chau mày nhưng không nói gì thêm nữa, chỉ bảo: “Ăn cơm thôi.”

Anh ta tùy ý gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng nhai thật khẽ. Trong một tíc tắc, dường như tôi thấy trên mặt anh ta thoảng qua một tia

thống khổ. Sợ anh ta bất thình lình phát hỏa, tôi vội vã cúi đầu. Dù sao tôi ăn cũng thấy khá ngon mà, bận suốt cả buổi sáng, đúng là đói thật.

Thế là tôi không thèm để ý anh ta nữa, lao vào đánh chén cho thỏa thích.

Đến khi tôi ăn no căng bụng mới phát hiện ra ngần ấy thức ăn phần lớn toàn một mình tôi ăn, Kỷ Nghiêm ăn rất ít. Tôi ngước lên nhìn anh ta,

anh ta đang uống nước canh, mặt mày tái nhợt. Mới uống được hai ngụm anh ta đã ho sặc sụa, tôi vội vàng bước đến vỗ lưng cho anh ta, lo lắng

hỏi: “Hội trưởng, sao anh uống nhanh như vậy chứ? Anh có sao không?”

Cơn ho dịu xuống, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, anh ta ngồi im bất động nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Đây là canh gì?”

Tôi thấp giọng đáp: “Canh cá chua cay ạ.”

“Cái gì?” Sắc mặt Kỷ Nghiêm càng thêm khó coi, anh ta bỗng dưng đứng dậy, tay chầm chậm đưa đến mặt tôi, mỗi lúc một gần.

Anh ta … anh ta định làm gì đây? Muốn hôn tôi sao? Tôi nín thở ngồi

im bất động, hai mắt nhắm nghiền, rồi …. bịch một tiếng, tôi mở mắt ra

và thấy Kỷ Nghiêm đã ngã gục xuống sàn. Tôi hoảng hốt gọi to: “Hội … hội trưởng, anh sao thế?”

Đầu óc tôi lập tức rối tung rối mù, tôi vừa lo vừa sợ. May mà gặp

được mấy bạn học đi qua hội trường, dưới sự giúp đỡ của cả đám, Kỷ

Nghiêm rốt cuộc cũng được đưa đi đến phòng y tế.

Thấy bác sỹ đã khám xong xuôi, tôi lập tức xông lên ôm lấy tay bác

sỹ: “Bác sỹ ơi, cứu hội trưởng của chúng cháu với! Nếu anh ta chết cháu

cũng không sống được nữa đâu, nhất định anh ta có làm ma cũng sẽ không

buông tha cho cháu.”

Mặt bác sỹ co giật một hồi, nói: “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, cậu ấy chỉ tạm thời bị shock chút thôi.”

Thì ra không chết được … lúc bấy giờ tôi mới yên tâm, thế là lại hỏi: “Nếu không nghiêm trọng thì tại sao hội trưởng của chúng cháu vẫn chưa

tỉnh lại? Rốt cuộc anh ta bị bệnh gì vậy ạ?”

Bác sỹ đau đầu nhìn tôi nói: “Viêm dạ dày cấp tính, cậu bạn này bị ngất do ăn phải đồ ăn kích thích, cần phải truyền dịch.”

Viêm dạ dày cấp tính …. Tôi bừng tỉnh tức thì: toi rồi! Toi rồi! Lần này tôi không chết thì cũng bị lột một lớp da!

Khi anh ta tỉnh lại phát hiện ra mình bị khiêng đến phòng y tế trong

bộ dạng cực kì bê bối, mà cội nguồn tai họa lại chính là tôi …. Tôi

không kìm được rùng mình một chặp. Đáng sợ quá đi mất! Tôi chẳng dám ở

lại đợi Kỷ Nghiêm tỉnh lại, vội vàng chuồn ra khỏi phòng y tế.

Ngày hôm sau khi tôi hoàn toàn bình tĩnh lại thì đã không còn dũng khí, càng không có mặt mũi nào đến gặp Kỷ Nghiêm.

Tôi cố tình lớn vởn quanh khu nhà có phòng y tế nhưng không dám lại

gần. Hội trưởng hôm nay vẫn phải đến truyền dịch sao? Tôi nghĩ bụng,

trốn sau một gốc cây to nhìn từ xa một chốc rồi sẽ chạy, ai ngờ bị người ta gọi lại: “Thái Thái, em lén lén lút lút trốn ở đây làm gì thế?”

Tôi cứng đờ hết cả người, không biết nên giấu mặt vào đâu cho đỡ ngượng.

Có tật giật mình, tôi quay đầu lại thấy Triển Tư Dương đang nhìn tôi đầy trêu chọc.

Ngẩn ngơ một thoáng tôi mới tỉnh ngộ ra, liền hét to một tiếng: “Dương Dương, anh về rồi à?”

Triển Tư Dương đút tay vào túi quần, cười nói: “Ừ, Bắc Kinh vốn không phải là chỗ thích hợp với anh, anh định về ngay khi cu