
Hạ tuần tháng sáu, tiết trời chính hạ nóng nực oi ả khó mà chịu nổi,
nắng rọi chói chang gay gắt xuống đỉnh đầu. Lúc này kì thi tốt nghiệp
trung học cơ sở vừa kết thúc, bầu không khí chẳng có lấy một hơi gió
mát, vừa nóng lại vừa khô.
Mấy đứa bạn thân chúng tôi vừa mới được giải phóng khỏi kì thi tốt
nghiệp, đi tụ tập đàn đúm một phen là lẽ đương nhiên. Bên trong quán
karaoke mát lạnh, cậu mập ôm mic gào rú bài “Có chết cũng phải yêu”, lại còn làm ra vẻ đang say sưa mê đắm lắm. Nói theo cách của cậu ta thì –
mỗi khi cầm mic lên, cậu ta chính là thần ca hát tái thế — nghe xong câu này, tôi chỉ muốn lên đá vào cặp mông béo múp của cậu ta mấy phát cho
xong.
Đương nhiên, tôi không dại gì mà xông lên thật đâu. Có những chuyện
đối với tôi mà nói thì chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Nhưng mà La Lịch
Lệ thì lại là một đứa hoàn toàn theo trường phái hành động, chẳng nói
chẳng rằng, tung ngay một cú đấm khiến đầu cậu mập hếch lên bốn mươi lăm độ, ngã bổ nhào xuống ghế sofa của quán karaoke theo tư thế chổng bốn
vó cực kì thảm hại. Chiếc ghế đáng thương không ngờ còn bị đâm cho thủng luôn một lỗ, bọn tôi trông thấy thế, đứa nào đứa nấy tức tốc rút lui,
tránh xa cậu ta ra.
Đến lúc tiếng nhạc trong phòng hát lại vang lên, tôi ngã vật trong một góc sofa cười lăn lộn, cười đến nỗi chảy nước mắt.
Màn hình ti vi đang phát bài hát gốc, giọng nam trầm ấm cất tiếng ca: “Chia tay vì oán hận, tha thứ cho anh em nhé …” Cảm giác mê đắm thân
quen hòa tan dần vào tận trái tim tôi cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức
óc.
Tôi hốt hoảng chỉ lên màn hình, hét lên với La Lịch Lệ đang đứng
trước máy chọn bài: “La Lịch Lệ, mau lên, mau lên, chuyển sang bài khác
ngay cho tớ.” La Lịch Lệ khinh bỉ liếc nhìn tôi: “Cậu nhìn lại mình đi!
Kém cỏi đến thế là cùng! Thất tình thì có gì ghê gớm chứ? Bớt đi một gã
Trần Tử Dật thôi chứ có phải trời sập xuống đâu!”
Bị nó cứa đúng chỗ đau thế này, trái tim tôi đau nhói, khuôn mặt Trần Tử Dật lại hiện lên trong đầu một cách vô thức: dưới ánh nắng chói
chang, chiếc áo sơ mi trắng, đường cong nơi cổ nhẵn nhụi và sáng sủa, cả mái tóc màu nâu hạt dẻ nữa … mỗi khi bật cười, chân mày của anh ấy lại
dương lên, chiếc mũi thẳng cùng với đôi môi mỏng khẽ nhếch, trông anh ấy rạng rỡ mát lành hệt như một cơn gió biển.
Tôi hít mạnh một hơi thật sâu, ngẩng đầu ngả lưng xuống ghế sofa, tiện tay cầm một lon Sprite đã khui nắp lên tu một hơi dài.
Đã miệng quá!
Một năm trước, vào bữa tiệc sinh nhật của tôi, Trần Tử Dật đã gọi cả
đám người đến mừng sinh nhật. Trong quán karaoke, anh ấy đã nắm tay tôi
hát một khúc tình ca trước mặt tất cả mọi người. Tiếng vỗ tay và huýt
sáo trong phòng bùng lên như sấm dậy, mặt tôi đỏ lựng cả lên, nhưng Trần Tử Dật chỉ nhìn tôi cười. Sự ấm áp từ ánh mắt anh ấy truyền sang tôi
nóng bỏng. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, anh ấy đã nói với tôi bằng giọng thật dịu dàng: “Thái Thái, anh muốn được nắm tay em mãi
mãi.”
Tôi rụt rè vân vê gấu áo, hỏi Trần Tử Dật: “Nếu có ngày em đi lạc mất thì sao?”
Anh trìu mến vuốt tóc tôi: “Ngốc ạ, chỉ cần em đứng yên tại chỗ không đi đâu hết, nhất định anh sẽ tìm thấy em.” Đôi mắt anh lấp lánh ánh
sáng nhu hòa như nước, long lanh tựa những ngôi sao trên trời.
Tiếc thay, con đường đi đến những điều tốt đẹp lung linh ấy quá đỗi
xa xôi, cuối cùng hai chúng tôi vẫn lạc mất nhau khi còn chưa đi tới
đích.
Vừa nghĩ đến Trần Tử Dật, toàn thân tôi liền bắt đầu nhức mỏi, lồng
ngực căng ra, đỉnh đầu tôi chợt bị một luồng hơi nóng bừng lên xâm
chiếm. Tôi nhìn kĩ lại lon nước trong tay mình, đúng là nước ngọt có ga
mà, sao tôi uống Spite cũng say được nhỉ?
La Lịch Lệ ngồi bên lạnh lùng hừ một tiếng: “Thôi đi, Trần Tử Dật với cậu chia tay nhau được mấy tháng rồi, giờ cậu còn mong chờ gì ở anh ta
nữa? Cũng chỉ có những đứa ngốc nghếch như cậu mới dễ bị gạt thế thôi.”
“Tớ có ngốc đâu?”
La Lịch Lệ nhảy dựng lên: “Cậu còn chối à? Thế cậu nói xem, có ai
ngốc đến mức bị bạn trai lừa xong lại còn bị cả máy ATM lừa nữa?”
Ngay sau đó, tôi ngước nhìn trần nhà, nước mắt chan hòa. Nếu coi
chuyện tôi bị Trần Tử Dật đá mà không hiểu vì sao là một trò hề, vậy thì việc bị cái máy ATM chơi khăm đúng là một bi kịch.
Thi xong tôi mời mọi người đi hát karaoke, hôm ấy tôi đang định rút
200 đồng từ máy rút tiền tự động, kết quả tiền thì không thấy đâu, lại
còn bị nuốt thẻ luôn nữa chứ. Sau lưng tôi còn cả một dãy dài đang xếp
hàng chờ đến lượt mình, tôi chỉ còn biết ôm lấy cái máy ATM mà rên rỉ.
Chú bảo vệ khua tay quát: “Làm ồn gì ở đây? Nói cô đấy, cái cô đang rú lên như quỷ khóc sói tru kia kìa.”
“Chú ơi, thẻ của cháu bị nuốt mất rồi …” Vẻ mặt tôi như đưa đám.
Chú bảo vệ ngẩn người, nhìn đồng hồ rồi nói: “Giờ này nhân viên làm
việc đều nghỉ cả rồi, chắc nhanh nhất thì phải đến mai mới giải quyết
được.”
Vừa nghe nói thế, tôi liền xông lên túm lấy tay áo chú bảo vệ: “Vậy
còn thẻ của cháu thì sao? Nhớ lát nữa cháu đi rồi cái máy ATM này lại
nhả 200 đồng đó ra, thế thì chẳng phải cháu mất tiền oan ư?”
Chú bảo vệ cũng không biết phải x