
ử lí thế nào. Còn tôi thì lập tức
mũi cay mắt đỏ, nước mắt tuôn ra như nước lũ. Tôi ôm lấy cái máy rút
tiền khóc lóc thảm thiết: “Gian lận! Ngân hàng như thế này rõ ràng là
hành vi gian lận!” Khóe miệng chú bảo vệ giật giật, mặt nhăn nhó, đành
phải dán một mảnh giấy “Máy bị lỗi, tạm ngừng sử dụng” lên trên chiếc
máy ATM.
Cuối cùng cũng bình tâm lại, tôi quay người thì bắt gặp ngay ánh mắt
oán hận xuất phát từ những người đang đợi rút tiền, tôi chỉ biết cúi đầu chuồn đi cho lẹ.
Sau chuyện đó, tôi tự an ủi mình rằng: cứ coi như là của đi thay
người vậy, huống hồ chuyện này cũng chỉ là tạm thời. Cơ mà tiền bị nuốt, nhưng hát thì vẫn phải hát chứ. Làm sao đây, khắp người tôi gom cả lại
còn chả đủ tiền đi xe! Trong cơn nguy khốn, tôi đành cúi đầu nhờ vả La
Lịch Lệ.
La Lịch Lệ nhìn tôi cả nửa ngày, đột nhiên cất cao giọng lên trên
quãng tám: “Cậu nói xem, còn chuyện gì bi kịch hơn cùng lúc bị bạn trai
đá và bị máy ATM lừa không?”
Tôi đau đớn quá, hai mắt lại đỏ lên, nước mắt sắp rấn ra rồi. Tôi túm lấy tay La Lịch Lệ lắc lấy lắc để: “Loli (biệt danh của La Lịch Lệ),
tại sao chứ? Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với tới như vậy? Rốt cuộc thì tớ đã mắc lỗi gì?”
La Lịch Lệ nổi khùng gạt phắt tay tôi ra, cô nàng đưa hay tay lên
chống hông, gầm lên giận dữ: “Cậu định diễn bi kịch tình yêu đau khổ đấy hả? Cậu tưởng cậu là Quỳnh Dao chắc? Còn nữa, lần sau còn dám gọi tớ là Loli, tớ sẽ khiến cậu khỏi phải nhìn thấy ánh mặt trời luôn!”
Tôi bước lùi một bước, hình ảnh La Lịch Lệ trước mặt bắt đầu nhạt
nhòa. Tôi lắc đầu thật mạnh hỏi: “La Lịch Lệ, hình như tớ hơi váng đầu.”
La Lịch Lệ không thèm chớp mắt: “Váng đầu xong thì nhớ trả tiền karaoke cho tớ.”
Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn cô nàng, cất tiếng cười nghe cực kì
ngớ ngẩn: “Hi hi, yên tâm đi, tớ sẽ không quên đâu. Bây giờ tớ đang tỉnh táo lắm.”
La Lịch Lệ đưa tay lên cốc đầu tôi: “Cậu tỉnh táo cái con khỉ. Tớ
thấy cậu bị sốt đến lẩn thẩn luôn rồi. Hồi xưa khi cậu bất chấp tất cả
theo đuổi Trần Tử Dật, tớ đã từng khuyên cậu con gái con đứa mà chủ động quá, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi. Bây giờ cậu ra nông nỗi này,
đúng là đáng kiếp.”
Bên trong phòng hát, màn hình ti vi không ngừng biến đổi, ánh sáng
lập lòe, tôi nghe thấy tiếng La Lịch Lệ thở dài thật khẽ, lồng ngực tôi
cũng theo đó run lên. Trái tim tôi chua xót. La Lịch Lệ quả đúng là La
Lịch Lệ, luôn luôn dội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu tôi mỗi khi tôi choáng váng, khiến tôi tỉnh lại. Tôi hiểu chứ, đó mới thực sự là người
thật lòng muốn tốt cho tôi.
Chỉ là … có những lúc hồi ức quá đỗi rõ ràng lại chẳng khác nào đang tự giày vò bản thân mình vậy.
Tôi co người trong chiếc sofa, miệng lưỡi tôi khô ran nóng rát, tôi nhấc lon sprite lên uống tiếp.
Dưới ánh đèn vàng mờ sáng, ai đó đang cầm mic hát câu được câu chăng. Đám con trai con gái hòa vào trong tiếng nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo trông sao mà mê đắm.
La Lịch Lệ kêu lên: “Thái Thái, cậu điên rồi à? Vừa nãy cậu mập đã
đổi nước ngọt có ga trong lon thành bia dứa, cậu nhạy cảm với cồn, nhấp
môi là say đấy.” Cô nàng vừa nói vừa giành lấy lon sprite từ trong tay
tôi: “Chết tiệt! Cậu còn uống nữa à? Lát nữa tớ biết đưa cậu về nhà thế
nào đây?”
La Lịch Lệ còn chưa nói hết câu, ý thức của tôi đã bắt đầu nhạt dần.
Trong cơn mơ hồ, tôi giơ cao lon nước trong tay lên cười ngu ngơ với La
Lịch Lệ: “Lịch Lệ, đừng dọa tớ chứ! Đây rõ ràng là spite mà.”
Tiếng nhạc che lấp mất giọng nói của La Lịch Lệ, tôi chỉ thấy ánh
sáng xanh đỏ tím vàng ánh lên mặt cô nàng. Lúc tiếng nhạc chậm lại, cuối cùng tôi cũng nghe rõ La Lịch Lệ hét toáng lên: “Điền Thái Thái, người
mà Trần Tử Dật thích không phải là cậu, cậu có hiểu không? Bây giờ bởi
vì người anh ta thích đã trở về, thế nên anh ta mới vứt bỏ cậu không
thương tiếc! Đến bao giờ cậu mới tỉnh ra đây!”
Sở trường của La Lịch Lệ chính là khơi lên nỗi đau của người khác, mà cô nàng còn chuyên môn chọn những chuyện đau nhất để khơi.
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng ngay lập tức. Tại sao đến cả việc tự
lừa dối bản thân mình cũng khó khăn đến vậy? Giống hệt như một ấm nước
sôi trút thẳng lên trái tim tôi, vết thương trong tim bỏng rát. Có câu
chó cùng cắn dậu, huống chi là người! Tôi nhảy bật lên đứng trên mặt ghế sofa, chỉ tay xuống La Lịch Lệ lớn tiếng nói: “Ai bảo không có Trần Tử
Dật thì tớ không sống được? Nói cho cậu biết, La Lịch Lệ – cậu – cậu
chính là một đứa Loli giả tạo.”
Bất kì ai cũng có điều cấm kị của mình, nếu như điều cấm kị của tôi
là Trần Tử Dật, thế thì điều là Lịch Lệ cấm kị nhất chính là kẻ khác gọi cô ấy là Loli. Tuy rằng Lịch Lệ là một cô gái ngọt ngào xinh đẹp, nhưng hễ là người thân với cô nàng, không ai không biết La Lịch Lệ và hai chữ “Loli” kia lệch pha đến đâu. Cô ấy là ai chứ? Chính là người có thể
khiến cậu mập ngã lăn quay chỉ bằng một cú đấm!
Tôi nói liên thanh một hồi khiến cho máu nóng trong người sôi lên
sùng sục, nhấc lon nước trong tay lên tu liền một hơi, nói tiếp: “Còn
nữa, Trần Tử Dật thì có gì hay ho chứ? Một thằng con trai chứ to tát