Teya Salat
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322285

Bình chọn: 7.00/10/228 lượt.

gì? Hạng người đó tớ tiện tay vơ bừa cũng ra một mớ.”

La Lịch Lệ vẫn còn đang đắm chìm trong cơn sốc, tôi vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, xông ra ngoài.

Xuyên qua sảnh lớn của tầng ba, đúng lúc ấy tôi đụng phải một đám

người đang nói cười hỉ hả bước lên lầu. Trong mắt tôi lúc này, hình ảnh

đám người ấy lắc lư xiêu vẹo và lồng vào nhau thành một khối.

Tôi ngoái đầu nhìn, hai chân bắt đầu mềm nhũn ra – La Lịch Lệ đã đuổi giết đến nơi rồi. Con bé đang nhe nanh múa vuốt, rít lên the thé: “Điền Thái Thái, cậu chán sống rồi hả? Nhân danh mặt trăng, hôm nay bà đây

phải tiêu diệt nhà ngươi!”

Tôi chỉ thấy sau ót nặng như đá đè, tim đập tình thịch như sắp bay

khỏi lồng ngực. La Lịch Lệ đã đuổi theo sát nút, tôi run như cầy sấy,

không còn biết chạy về đâu nữa, chỉ muốn nhảy thẳng xuống dưới cầu thang cho xong.

“Làm ơn tránh đường nào.” Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên. Tôi ngoái đầu nhìn, phát hiện ra hình như từ phía đám đông có một ánh

đang lặng lẽ liếc sang phía tôi. Đôi mắt ấy lấp lánh một thứ ánh sáng

nhẹ nhàng, tôi thấy tim mình dường như lỡ nhịp.

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì, kẻ đứng sau lưng gã ta đã lên tiếng trước: “Kỷ Nghiêm, cẩn thận đấy, con nhỏ đó uống say rồi, đang lơ mơ

kia kìa. Cứ kệ xác cô ta.”

Tôi vốn định làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng hai tai lúc này cứ ong ong

như sấm rền vang, đất trời trước mặt bắt đầu xoay tít. La Lịch Lệ đã bắt kịp tôi: “Điền Thái Thái, cậu định gạt ai đấy hả? Cậu bị Trần Tử Dật

xơi tái luôn rồi, còn đòi vơ cả mớ cái con khỉ.” Giọng nói của La Lịch

Lệ cứ lặp đi lặp lại trong tai tôi, nghe như tiếng vọng.

Cảm giác ngột ngạt khiến tôi không thở nổi.

Trần Tử Dật … trong lòng tôi thầm gọi cái tên này. Một Trần Tử Dật đã từng cười và mắng yêu tôi là nhóc con ngốc nghếch, một Trần Tử Dật từng ủ ấm cho đôi tay tôi giữa trời đông giá lạnh, một Trần Tử Dật từng quẹt khẽ lên mũi tôi, đưa cho tôi que kem mát lạnh trong một buổi trưa hè …

một Trần Tử Dật đã bá chiếm toàn bộ kí ức của tôi, từng thuộc về tôi …

Một Trần Tử Dật ra đi không trở lại …

Hồi ức tựa như một ly rượu mạnh, khiến con người ta say mèm không sao tỉnh nổi.

Dần dần, cảnh vật trước mắt tôi trở nên nhạt nhòa mờ ảo, tôi không

còn nhìn rõ mặt La Lịch Lệ nữa, khóe mắt bị dính nước soda cay xè, nhưng miệng tôi vẫn không quên biện hộ cho mình: “Ai nói tớ không được yêu

người khác chứ?”

Xung quanh ồn ào quá, đến cả giọng nói của tôi cũng bị nhiễu luôn. Có lẽ tôi say thật rồi, cả người tôi mềm nhũn rồi ngã nhào về phía sau.

Nhưng mà có người tỉnh táo hơn tôi nhiều, người đó đỡ lấy tôi, hỏi:

“Cậu không sao chứ?” Giọng nói ấy nghe như một làn gió thổi mơn man vào

tai tôi, vì ngược sáng nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt ấy, chỉ có thể

thấy đó là một khuôn mặt với những đường nét rõ ràng.

“Thái Thái, em có sao không?” Trần Tử Dật cũng đã từng nói với tôi

như thế, khi tôi ngước lên nhìn anh ấy, ánh mắt anh kiên định, khuôn mặt điển trai, ngữ khí vốn luôn cao ngạo cũng hơi dịu lại. Anh cúi đầu, từ

từ buông lỏng tay tôi, còn tôi thì chỉ biết vặn vẹo tay mình, không dám

ngẩng lên nhìn anh ấy nữa. Đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với

nhau. Có điều thật nực cười, người đề nghị chia tay là anh ta, vậy mà

anh ta lại hỏi tôi “Em có sao không?”

Khuôn mặt Trần Tử Dật cũng bắt đầu nhạt nhòa dần. Nếu nói chỉ có kẻ

ngốc mới say sprite, thế thì lần này tôi thực sự muốn làm kẻ ngốc đó

lắm, bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới không cần chịu trách nhiệm vì những lời

mình nói.

Ai bảo tôi không tìm được người khác chứ?

Không hiểu sao lời nói của La Lịch Lệ lại khiến tôi kích động thế

này. Tôi ngoác miệng cười với người đang kéo tay tôi, vòng tay lên cổ

anh ta, môi kề môi và …hôn đắm đuối. Nhưng sao tim tôi lại đau đến tái

tê.

Có ai đó kéo tay tôi ra, trong tai tôi là những âm thanh xen kẽ vào

nhau. Có tiếng nhạc, tiếng con trai kêu sửng sốt và cả tiếng con gái la

hét chói tai. Cố mở mắt nhìn xem kẻ oan uổng vô duyên vô cớ bị tôi lôi

xuống nước là ai, đập vào mắt tôi là một đôi mắt sáng bừng sâu thẳm.

Lòng tôi se lại, trước mắt tối sầm, tôi rơi vào trong bóng tôi vô biên,

còn những chuyện về sau thì tôi chịu không sao nhớ nổi.

Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên giường ngủ trong nhà. Tôi bật dậy nhấc điện thoại

lên nhìn, màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều của La

Lịch Lệ. Đang định gọi lại thì con bé đã gọi đến cho tôi. Tôi vừa day

huyệt thái dương vừa nhấn nút nghe điện.

Ngay lập tức, bên tai tôi vang lên tiếng gầm của La Lịch Lệ từ đầu

dây bên kia: “Điền Thái Thái, cậu càng ngày càng giỏi đấy! Đã bảo cậu

đừng uống nữa mà cậu bỏ ngoài tai! Bảo cậu có trách nhiệm với bản thân

mình cậu cũng không thèm đếm xỉa! Cậu không coi những lời tớ nói là cái

cóc khô gì hết!”

Tôi chột dạ gật đầu: “Tớ biết rồi, biết rồi, tớ nhận lỗi còn không

được sao? Hôm qua tớ không có ấn tượng gì về những chuyện xảy ra sau đó … à đúng rồi, cậu đã giải thích với mẹ tớ như thế nào?”

La Lịch Lệ ở đầu dây kia vẫn tiếp tục mắng như tát nước vào mặt tô