
ọng. Dưới tình huống người bị thương
không hề dự liệu trước sẽ có một chiếc xe điên cuồng lao tới, thân thể
bị văng ra ngoài 10 mét. Các bộ phận trong cơ thể đa phần đã bị đụng đến chảy máu trong. Xin . . . xin hãy nén bi thương."
Nghe thấy tin
này, Mộc Y Sương liền hôn mê bất tỉnh. Mà Tạ Mẫn và Ngả Lệ vừa mới chạy
đến cũng sợ ngây người, Ngả Lệ đỡ lấy thân thể Tạ Mẫn đang ngã quỵ xuống "Mẫn nhi, đừng sợ. Hàn sẽ không để cho Huyên Huyên gặp chuyện không
may. Huyên Huyên cũng nhất định không có việc gì."
Tạ Mẫn thế nhưng giống như không nghe thấy gì, mờ mịt lắc đầu "Huyên Huyên của tôi. . . Huyên Huyên. . ."
Toàn thân Lãnh Liệt Hàn dường như tản mát ra một loại hơi thở của ác quỷ,
bấm một cuộc điện thoại "Lăng Thiếu Bạch, một phút, bệnh viện Bác Ái."
Ở bên kia, khi Lăng Thiếu Bạch vừa nghe xong thì cả người run lên, không
để ý đến văn kiện trong tay, nhanh chóng vội vàng chạy ra ngoài.
Một phút, một giây không kém. Khi chạy đến nơi, nhìn vào bầu không khí liền biết đã phát sinh chuyện lớn. Không nói câu nào, chỉ nhanh chóng bước
vào phòng giải phẫu.
Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật lần thứ hai sáng lên. Người bên ngoài ai ai cũng vô cùng yên tĩnh không nói câu nào.
Lãnh Liệt Hàn đấm mạnh một quyền lên trên bức tường trắng tinh, trong tức
khắc bức tường liền xuất hiện một vết hõm sâu. Máu trên tay cũng theo đó chảy xuống. Hai mắt đỏ ngàu, nếu để cho anh biết là ai dám to gan làm
tổn thương bảo bối của anh như vậy, nhất định sẽ để cho tên đó từ từ nềm thử mùi vị sống không bằng chết.
Trải qua mười tám giờ đồng hồ, trong khi y tá không ngừng đi ra, trên tay cầm theo một túi máu rất lớn lại vội vã đi vào.
Rốt cuộc, Lăng Thiếu Bạch cũng đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, hít một hơi thật sâu.
Khi anh đi vào, cô gái bên trong gần như đã bước một chân vào cửa lớn địa
ngục. Anh vốn cũng không có lòng tin, thế nhưng nghĩ đến dáng vẻ đó của
Lãnh Liệt Hàn, anh dù như thế nào cũng nhất định phải cứu sống cô gái
đó. Anh biết rất rõ, người con gái này so với mạng của Lãnh Liệt Hàn đều vô cùng quan trọng. Anh vẫn là lần đầu
tiên chữa trị cho người khác ngoại trừ những người quan trọng như Lãnh
Liệt Hàn và Đường Sâm. . . , hơn nữa đối phương lại còn là một cô gái.
Khi anh bắt đầu động thủ, vô tình nói ra một câu "Thật là không nghĩ đến,
Hàn cư nhiên lại để anh chữa trị cho một cô gái, nhìn cái bộ dạng muốn
chết kia của anh ta. . . chậc chậc. . ."
Những lời này có lẽ Hạ
Du Huyên đã nghe thấy, vốn nhịp tim dần dần yếu đi, thế nhưng trong nháy mắt lại kịch liệt nhảy lên. Lăng Thiếu Bạch không dám chậm trễ, lập tức toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần chữa trị.
Lăng Thiếu Bạch
vừa mới bước ra khỏi phòng giải phẫu, không đến một giây đồng hồ, Lãnh
Liệt Hàn vốn đang suy sụp tinh thần ngồi ở một bên, vội vàng xông tới
túm lấy cổ áo của anh, thanh âm giống như ma quỷ đến từ địa ngục vang
lên "Bảo bối của tôi thế nào? Nói!"
Trên trán Lăng Thiếu Bạch rớt xuống một giọt mồ hôi lớn "Lão đại, đừng kích động, vừa mới bước ra từ
quỷ môn quan, đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?" Trái tim Lãnh Liệt Hàn vừa mới không dễ dàng hạ xuống một chút, lại bị anh nhấc lên.
"Bởi vì nội tạng bên trong cơ thể của cô ấy xuất huyết, không biết sau khi
tỉnh lại sẽ trở thành bộ dạng gì, có thể không sao, cũng có thể . . .
trở thành người thực vật. Thế nhưng thể chất của cô ấy rất tốt, sẽ không có chuyện gì. Tỉnh lại. . . Ngắn thì ba tháng, dài thì một năm, thậm
chí . . . là vĩnh viễn." Lăng Thiếu Bạch chật vật giải thích.
Nếu như không phải cô ấy theo bản năng tự bảo vệ mình, đã sớm mất mạng rồi.
Lãnh Liệt Hàn nghe xong, tia máu trong mắt càng ngày càng đậm "Mặc kệ cậu
dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại, hơn nữa phải vẹn toàn không hao tổn gì. Nếu không . . . "
Lăng Thiếu Bạch hung
hăng nuốt xuống từng ngụm nước bọt. Đại ca, cho dù y thuật của tôi có
cao đến đâu đi chăng nữa, cũng phải dựa vào ý chí của bệnh nhân nữa a.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Du Huyên được các y tá thận trọng đẩy ra ngoài. Lãnh
Liệt Hàn lập tức tiến lên, những người khác cũng vây quanh ở một bên
"Huyên Huyên. . . Không được có chuyện."
Phòng chăm sóc đặc biệt
Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc một bộ quần áo khử trùng. Ngồi bên cạnh cô gái đẹp như ma quỷ đến không giống thật.
Nhẹ nhàng yêu quý vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt "Bảo bối,
tỉnh lại đi có được hay không? Không được ngủ. Ngủ rất mệt mỏi."
"Em có biết không? Khi anh nghe thấy em bị tai nạn, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi."
"Anh rất sợ, em sẽ đột ngột biến mất."
"Anh rất sợ, em sẽ ngủ mãi, vĩnh viễn rời khỏi anh."
"Bảo bối, tỉnh lại có được hay không? Đùa như thế này không vui chút nào a."
"Tỉnh lại a. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập linh khí đó của em, anh
muốn nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng quật
cường của em có được hay không?"
Đêm đó, Lãnh Liệt Hàn không ngừng trò chuyện với Hạ Du Huyên. Người bên ngoài nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Từ lúc nào, ma vương luôn luôn khiến cho tất cả mọi người p