
bang chúng ta tuyệt
đối là tân tiến nhất, trên thế giới chỉ có duy nhất một bộ, chưa bao giờ xuất hiện sai xót." Ngân Long lạnh lùng nói.
"Như vậy, vì sao lại đột nhiên biến mất?" Đường Sâm đưa ra một điểm đáng nghi.
"Cái này. . . tôi cũng không biết." Giọng nói của Ngân Long thấp xuống rõ ràng.
"Tuyệt đối không sai." Lúc này, âm thanh tự tin đến lạnh buốt vang lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.
"Hàn, anh tự tin không có sai xót như vậy?" Đường Sâm nhíu mày, hỏi.
"Cậu nghĩ tôi sẽ nói ra chuyện mình không nắm chắc sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi
lại. Quả thực, chuyện chưa nắm chắc trong tay, Lãnh Liệt Hàn tuyệt đối
sẽ không nói ra, lại càng không đi động thủ.
"Vì sao?" Đường Sâm hỏi một câu đơn giản.
"Trực giác." Đang lúc mọi người trầm mặc đến đáng sợ, Lãnh Liệt Hàn đột nhiên nói ra hai chữ.
"Trực giác? Đại ca, trực giác của anh? Em cũng không tin. Anh đừng tuỳ tiện
hù doạ như thế a, em cũng không phải dễ bị hù doạ đâu." Đường Sâm vội
vàng nhảy dựng lên.
Thanh Long và Ngân Long lại không biểu hiện ra bất cứ chuyện gì, vẫn lạnh lùng như thường ngày.
Lãnh Liệt Hàn lúc này không nói gì, chỉ là khoé môi khẽ cong lên.
Đường Sâm biết cứ như vậy cũng không hỏi ra được cái gì. Chuyện ác ma không muốn nói, anh ta có chết cũng đừng mong biết được.
Lúc này, cửa thư phòng bị gõ 'cốc cốc' vài tiếng.
Một người vệ sĩ toàn thân quần áo màu đen đi vào "Báo cáo Lãnh thiếu, tiểu thư đã ra khỏi biệt thự."
Lãnh Liệt Hàn nhíu máy "Đi đâu?"
"Electronic city."
Đường Sâm đang uống cà phê thì 'phụt' một tiếng, toàn bộ đều bị phun ra ngoài "Cái gì? Electronic city? cái nha đầu này đi đến đó là gì? một mình
sao?"
"Thưa Đường thiếu, tiểu thư là đi cùng tổng giám đốc của Hàn Thị."
"Hàn Triết Húc?" Đường Sâm cau mày, người đàn ông này cũng là một nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ a.
Thanh Long, Ngân Long lúc này nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, nhìn xem anh có
muốn bọn họ làm gì không, ví dụ như. . . đón tiểu thư trở về?
Ai
ngờ, Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Thanh Long, Ngân Long biết lão đại của bọn họ muốn tự thân xuất mã, vì vậy nhún
nhún vai, nhìn về phía Đường Sâm.
Gương mặt Đường Sâm lại vô cùng hứng thú, bộ dạng mười phần là xem kịch vui đi ra ngoài cùng Lãnh Liệt
Hàn. Thanh Long, Ngân Long bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại, tiếp tục dò xét tin tức tử tinh thạch.
Lúc này, ở Electronic city Hạ Du Huyên đang điên cuồng chơi đùa lại không hề biết rằng, nguy hiểm sắp xảy ra. "Oa, Húc, mau nhìn
này, cái cây súng này thật kích thích." Hạ Du Huyên nói xong, hưng phấn
vung chân lên chạy về phía trò chơi bắn súng.
Hàn Triết Húc vẻ
mặt cưng chiều nhìn theo bóng lưng nho nhỏ đang vui sướng kia, cười
cười, đi theo. Xung quanh, đều là một đám hoa si.
Lúc này ở cửa ra vào là một trận rối loạn.
Hạ Du Huyên lại không hề để ý tới, dù sao cũng không phải chuyện của cô, vì vậy tiếp tục cầm súng dùng sức bắn.
Từ phía sau, một bóng đen to lớn bao chùm toàn bộ cơ thể cô, xung quanh lộ ra một trận hàn khí.
Hạ Du Huyên từ từ để súng xuống, xoay người lại, quả nhiên, Lãnh Liệt Hàn, cái người đàn ông này quả không phải là loại đèn đã cạn dầu, thoáng cái đã đuổi tới nơi.
Nhìn vào khuôn mặt đen đến không thể đen hơn
được nữa của anh, trong lòng liền biết, người đàn ông này có bao nhiêu
bá đạo, hiện giờ nhìn thấy mình ở cùng với người đàn ông khác, không
phát điên lên coi như đã là may mắn lắm rồi.
Làm bộ đáng yêu le
lưỡi một cái, tựa như lấy lòng nói "Hàn, anh đến rồi." Nói xong, nũng
nịu ôm lấy cánh tay của người đàn ông lắc lắc.
Từ phía sau đi tới là vẻ mặt mỉm cười của Đường Sâm, anh ta vô cùng hưng phấn nhìn cô "Ôi, Huyên Huyên."
Hạ Du Huyên quay lại cười một cái "Hi, Đường Sâm."
Khuôn mặt đen thui của Lãnh Liệt Hàn càng thêm kinh khủng.
Thế nhưng Hạ Du Huyên dường như không nhìn thấy, đi tới trước mặt Đường Sâm "Này, Đường Sâm, ở đây chơi rất vui. Trước đây tôi đã từng muốn đến,
thế nhưng mẹ không cho, lần này tôi đã được Húc đưa đến rồi nha."
Đường Sâm âm thầm lau mồ hôi lạnh thay Hạ Du Huyên, tâm tình của cô gái nhỏ
này thật là. . . Không biết người nào đó giờ này có bao nhiêu tức giận,
trốn ra ngoài không nói, lại còn đi cùng người đàn ông khác. Thế nhưng. . . có thể nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo đó của Lãnh Liệt Hàn, cơ hội tốt như vậy, anh làm sao có thể lãng phí cơ chứ?
"Vậy cô muốn chơi cái gì? Tôi chơi cùng cô." Đường Sâm hào phóng nói.
"Hay quá hay quá, anh xem trò bắn súng này vô cùng kích thích nha." Hạ Du
Huyên chỉ chỉ về thành tích mình vừa đạt được ở phía sau. Thế nhưng điều này lại làm cho Đường Sâm sợ hết hồn.
Cái kỷ lục này đều đã đạt
đến đỉnh điểm, lực bạo phát của cô gái nhỏ này thật là mạnh mẽ. Lần đầu
tiên chơi trò này thế nhưng lại có thể bạo phát như vậy.
Đường
Sâm cười cười, mang Hạ Du Huyên đi đến chỗ khác, để lại hai người đàn
ông tựa như đế vương. Thế nhưng, hiển nhiên, khí chất của Lãnh Liệt Hàn
cao hơn một bậc.
"Lãnh thiếu không phải luôn coi thường những thứ vở vẩn như thế này sao? tại sao cũng tới vậy?" Hàn Triết Húc mỉm cười nói.