
." Anh nhếch môi, trong đôi mắt xám chớp động lóe sáng. Anh luôn sợ ‘phản ứng’ của mình
sẽ làm người ta sợ, cho nên chưa từng có sự tiếp xúc thân mật nào, nhưng bây giờ.... Dù sao cô đã biết cả rồi, anh không tin nó còn có thể
nghiêm trọng hơn được nữa, "Chúng ta thử đi."
"Hả?" Đường Tương
Mạt còn chưa kịp phản ứng, súng trong tay liền bị anh giật lấy, ném qua
một bên. Môi của anh mạnh mẽ áp tới, lúc này không hề bị động nữa, mà là chủ động khiến cô không chịu nổi. Đầu lưỡi anh linh động như chính con
người anh vậy, mang theo sóng nhiệt ngập trời cuốn trôi cô.
Cô
khẽ rên rỉ, dường như không chịu được lửa tình đột ngột dâng cao của
anh. Hoắc Vu Phi như bị tiếng rên của anh kích thích, ảo não thành
tiếng, nâng gáy cô lên, kéo cái đầu muốn tránh đi của cô về, nghiêm
giọng cảnh cáo, "Đây là do em bày ra trước, phải tự chịu trách nhiệm.
Nếu để anh thấy em tránh đi lần nữa, xem anh trừng trị em thế nào!"
"Hả? Khoan đã, Hoắc Vu Phi, anh... anh lạ lắm...." Tạo phản à? Đường Tương
Mạt ngây ngốc, nhận ra mắt anh đã đỏ ngầu lên, vẻ mặt mê loạn. Cô có thể cảm nhận được sự kích động của anh, anh giống như… uống say vậy.
Đáng tiếc người kia không cho cô bất kỳ cơ hội biện hộ nào, giống như một
con thú bị chết đói, liều mạng, giương nanh múa vuốt ngấu nghiến ‘thức
ăn ngon’ trước mặt.
Anh giật áo ra, để lộ cơ thể. Cơ thịt ăn căng đầy, như một khối bàn ủi ủi lên cô. Hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, bàn tay đầy vết chai của anh ma sát nơi nhạy cảm của cô.
Đầu óc cô
trở nên choáng váng, không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này.
Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy cơ thể anh. Thân thể anh rắn
chắc, vô cùng đẹp, nhưng hôm nay, cánh tay của anh có thêm một vết
phỏng, trên ngực là vết sẹo do bị súng bắn mới liền lại không lâu, anh
vì cô mà phải chịu những thứ này, là dấu ấn cho tình yêu của anh.
Cô trân trọng mà hôn lên những vết thương kia. Những dấu vết này cô sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Bọn họ rất nhanh quấn lấy nhau, cùng nhau triền miên. Anh mạnh mẽ khiến cô
lịm đi mấy lần, cô hoàn toàn bị anh chiếm lấy, một chút cũng không sót
lại. Cô nghi ngờ không biết có phải mình bị anh lây bệnh cho không, bởi
vì lúc này trên da cô cũng xuất hiện những nốt ban đỏ, không ít hơn anh
là mấy. Cô không ngờ người đàn ông này phát bệnh lại trở nên thế này,
nhưng.... Cô thích.
Ít nhất cô không còn phải nghi ngờ bản thân
mình không có sức hấp dẫn nữa. Hoắc Vu Phi ăn cô đến thỏa thích, cô cũng không che giấu sự động tình của mình. Cô được lấp đầy, rồi không chỉ có như thế, mình đang được cho, đồng thời cũng là người cho. Cả hai đều vô cùng thỏa mãn, khám phá lẫn nhau, lây mùi hương của nhau, in dấu ấn lên cơ thể của nhau.
Hai người ôm nhau từ phòng bắn súng, lên phòng
khách, phòng tắm, rồi vào phòng ngủ... Quỹ đạo hỗn loạn kia đã cho thấy
bọn họ yêu nhau kịch liệt đến thế nào. Hai người hôn môi, ôm, giao hợp,
không tách nhau ra được. Chuyện tình mãnh liệt này giống như lửa cháy
đồng hoang, thiêu đốt tất cả các giác quan của cô, khiến cô cảm thấy
mình như bị bốc hơi, mơ mơ màng màng. Không được, tiếp tục như vậy nữa
cô thật sự không chịu đựng được nữa...
"Vu… Vu Phi.... Đủ rồi...."
Dường như muốn giải tỏa sự dồn nén bao nhiêu năm trời lên hết người cô trong
một lần, động tác của anh vừa cuồng loạn vừa mãnh liệt, khiến cô đến thở dốc cũng không được. Đường Tương Mạt rốt cuộc xin tha, xụi lơ trong
lòng anh, nhưng sức lực của anh lại vô cùng dồi dào, không hề có ý định
tha cho cô.
"Không được.... Anh nói rồi, là do em khơi lên, cho nên em phải chịu trách nhiệm đến cùng..."
Làm ơn đi, cô ‘chịu trách nhiệm’ còn chưa đủ sao?
Cô hối hận muốn chết, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ để mặc anh làm, thậm chí
còn có chút uất ức mà khóc lên, lại không chịu yếu thế nữa, yêu cầu dừng lại. Lúc này Hoắc Vu Phi hoàn toàn biến thành thú hoang rồi, nghe không hiểu tiếng người nữa. Cô cắn lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, đáng tiếc lực yếu như con mèo chưa dứt sữa. Cô căm giận nghĩ: được thôi,
hiện tại mình liền cho là dùng mệnh bồi quân tử, chờ xem lúc sau em
chỉnh anh như thế nào!
Đúng lúc ngày mai được nghỉ, không có lịch trình gì. Nghĩ tới trong cái rủi có cái may, ý thức Đường Tương Mạt dần trở nên mơ hồ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, kết quả là chẳng ai chỉnh được ai, bởi vì thật bất hạnh hai người bọn cô cùng phát sốt.
Đường Tương Mạt chỉ cảm thấy mình sắp chết trên giường rồi, từ xương cổ trở
xuống không có chút cảm giác nào cả. Hoắc Vu Phi mở nước cho cô, tắm cho cô, đem cô ngủ như chết trong bồn tắm về, đặt ngay ngắn trên giường. Cô cố sức mở mắt ra, "Khụ khụ khụ khụ khụ.... Nước.... Anh lấy cho em ít
nước..."
"Được, em chờ một chút." Hoắc Vu Phi được lệnh, lập tức bưng chén nước đã chuẩn bị sẵn, đỡ cô ngồi dậy uống.
Đường Tương Mạt khát nước giống như đóa hoa bị khô hạn, có điều tình trạng cơ thể lúc này không cho phép, chỉ có thể giống như chim mổ nước, uống
từng ngụm nhỏ.
Sắc mặt cô rất kém. Ai biết được người đàn ông kia phát bệnh lại có thay đổi tính tình giống như uống say